Nghe thấy lời này, Tô Nhan lại càng đau lòng không thôi, chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười chua xót: “Làm ra Ngọc băng châu nhỏ cũng không tốn nhiều thời gian đâu. Năm đó Băng Thần có lưu lại một số lượng Ngọc bằng châu nhất định ở các gia tộc lớn, cũng đủ để sử dụng, chỉ là cấu trúc khung thuyền quá lớn, cũng quá phức tạp, hơn nữa cũng cần phải cho những con thú nâng thuyền ăn no đã, nếu không chúng mới đi được nửa đường đã kiệt sức không thể đi được nữa thì phải làm sao?"
Advertisement
Nghe Tô Nhan nói vậy, Hàn Tam Thiên cũng thấy vô cùng có lý bèn gật gật đầu.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, Phương thức thúc đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho ngươi, tối nay người chính là nhân vật chính." Tô Nhan nở một nụ cười gượng gạo rồi đứng dậy, mang theo chút tiếc nuối quay người cùng Lục Châu bước ra khỏi phòng.
Muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui, nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là một tấm vé vào cửa mà ta không đủ tư cách nắm lấy.
Nhìn thấy Tô Nhan lẳng lặng rời đi, Xuyên. Sơn Giáp bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tra nam!"
Mà bốn cô nương Đông Cúc lúc này...
Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, đến tận bây giờ vẫn chưa thể nào phản ứng lại được!
Người đàn ông xấu xí này...
À không, phải là anh chàng đẹp trai này, vậy mà lại là... lại là Băng Thần của thế giới sa mạc ư?!
Điều này quả thực khiến cho người ta không thể nào tin nổi, bất ngờ tới nỗi bốn người bọn họ đều sững sờ đứng yên tại chỗ không nói được nửa lời.
Nghe thấy Xuyên Sơn Giáp nói vậy, Hàn
Tam Thiên cười khổ một tiếng, không phản bác thêm nữa mà đứng dậy đi đến bên giường ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm.
Nếu làm như vậy bị coi là tra nam, vậy thì Hàn Tam Thiên nguyện ý đeo cái danh này cả đời, cũng tuyệt đối sẽ không thay đổi tâm ý của mình dành cho Tô Nghênh Hạ.
So với trái tim bình lặng của Hàn Tam Thiên hay nỗi nhớ về Tô Nghênh Hạ anh ký gửi vào ánh trăng, toàn Phủ thành chủ lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cho dù là tiền viện hay hậu viện thì lúc này đều đang được giăng đèn kết hoa, Phủ thành chủ song hỷ lâm môn chính là việc đại sự nơi sa mạc, từ thị vệ đến gia nhân đều mặc sắc đỏ vui tươi, trên khuôn mặt cũng luôn treo một nụ cười vui vẻ.
Ngày mai chính là ngày đại hôn của công tử, cách đây không lâu, gia chủ nhà họ Phương đã thông báo hôm nay sẽ tổ chức một bữa tiệc tối đặc biệt để chào đón Băng Thần đời kế tiếp.
Đây quả thực là một quả bom nặng ký được tung ra ngay trước ngày đại hôn, không riêng gì những người trong Phủ thành chủ vui mừng không thôi, mà ngay cả ngoài
Phủ, tất cả mọi người trong Thành sa mạc cũng đều chìm đắm trong sự vui mừng đang tuôn trào mãnh liệt.
“Người đã biết tin gì chưa? Biết tin gì chưa? Nghe nói Băng Thần đời kế tiếp đột nhiên xuất hiện rồi, gia chủ Phương gia đã đánh tiếng tối nay bày đại tiệc, để mọi người cùng nhau nghênh đón Bằng Thần mới"
“Thật sao? Vậy thì thực sự là quá tốt rồi. Thực ra ta cũng nghe được một tin tức nhỏ, nói rằng Băng Thần đời trước đã biến mất không tung tích nhiều năm trước rồi, mấy gia tộc lớn sợ gây hoang mang cho mọi người nên vẫn luôn cố tình trấn áp những tin tức này. Nhưng mà ai chẳng biết rằng mấy năm nay nhiệt độ của sa mạc không ngừng tăng cao, ta còn nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa sa mạc của chúng ta liền xong đời, không ngờ Băng Thần mới lại đột ngột xuất hiện nhanh như vậy. Quá tốt rồi, thực sự là quá tốt rồi, tương lai của sa mạc chúng ta lại được cứu rồi".