Chỉ thấy Phương Tuấn lại điên cuồng chạy trở về, chỉ là phía sau hắn có thêm tám người kiệu phu, bọn hắn đang nâng một cỗ kiệu to lớn.
Thân kiệu vô cùng xa hoa, đỉnh kiệu có một viên bảo thạch ước chừng lớn cỡ nắm tay trang trí, kiệu phu cũng ăn mặc sạch sẽ xa hoa, so sánh với đám công tử khách nhân cũng không hề yếu thế.
Lại thêm ý nghĩa của đại kiệu tám người khiêng cũng cho thấy cỗ kiệu này có quy cách cực cao, không khỏi khiến người chú
Dù sao thân là lão tiền bối của hoang mạc chi giới, hắn có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này.
Những điều làm cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn chính là Phương Tuấn dẫn cỗ kiệu trực tiếp lướt qua Sài Vinh lão tiên sinh, cũng lướt qua gia chủ nhà họ Phương, một đường hướng về phía Hàn Tam Thiên đi đến.
"Cái này. .. đây là tình huống gì vậy?"
Một đám người kinh ngạc vô cùng.
Bây giờ kiệu lớn tám người khiêng xuất hiện, với tư cách của Sài Vinh lão tiên sinh ngồi trên đó thì cũng phải, nhưng hết lần này tới lần khác lại trực tiếp nhảy qua Sài lão tiên sinh, đi đón một người trẻ tuổi.
Dù người trẻ tuổi này đã khiến bọn hắn tê cả da đầu khi đi ra từ bên trong chí tôn chi hỏa, thực lực rung động đến nỗi khiến trái tim bọn hắn gần như phải đình trệ mấy giây.
Nhưng thực lực cường đại và địa vị tôn quý có liên quan đến nhau, tuyệt đối không phải hoàn toàn tách biệt đơn giản như vậy.
Nhất là hành động của nhà họ Phương ở
trình độ nào cũng đại biểu cho toàn bộ hoang mạc chế giới.
Nhà họ Phương có ý tứ là người trẻ tuổi này có địa vị cao hơn cả Sài lão tiên sinh sao?
Chỉ bằng việc Hàn Tam Thiên phá được chí tôn chi hỏa của nhà họ Lưu?
Mặc dù chuyện này xác thực trâu bò đến mức không cách nào hình dung, nhưng nhà họ Lưu lại không phải là thực lực tối cao trong hoang mạc chi giới. ..