Đến khi gặp phải chuyện sống chết trước mắt, làm sao nàng lại không lo lắng được?
"Không cần lo lắng, hắn có thể thoát ra." Tê tê cố giả bộ trấn định.
Đừng nói Hàn Tam Thiên trước đó cũng đã bước ra từ bên trong chí tôn chỉ hỏa, cho dù là người ngoài cuộc như hắn cũng rõ ràng, chí tôn chi hỏa bây giờ đã không phải chí tôn chi hỏa lúc trước, cả hai chênh lệch trọn vẹn giống như người bình thường và cảnh giới Bát Hoang.
Advertisement
Nói đơn giản, hoàn toàn không so được.
Có thái độ giống như tê tê còn có không ít quần chúng vây xem.
Bọn hắn cũng tin tưởng Hàn Tam Thiên sẽ thoát ra ngoài, nhưng bọn hắn nhìn thấy trên mặt Lưu Đào biểu lộ ra ngọn lửa ngày càng khổng lồ, lúc này cũng không nhịn. được muốn đánh trống lui quân.
Kia dù sao cũng là gia chủ nhà họ Lưu, không nắm chắc đương nhiên không ra tay, sẽ không giống như thiếu gia Lưu Lô trẻ tuổi làm càn gây trò cười.
Cho dù bọn hắn cách rất xa, hơn nữa còn đặc biệt tạo vòng phòng hộ, nhưng vẫn có
thể cảm nhận được chí tôn kia chi hỏa truyền đến từng trận sóng nhiệt.
Nhưng nếu lỡ như Hàn Tam Thiên một lần nữa thoát được ra ngoài thì làm sao đây?
L
Mà lúc này trên thân Hàn Tam Thiên sớm đã ướt đẫm, cả người như là mới từ trong nước ra, nhưng cho dù toàn thân là nước thì môi của anh lại khô cạn cơ bản sắp vỡ ra.
Nhiệt độ cao mãnh liệt không chỉ thiêu nướng thân thể khiến anh thoi thóp, càng làm cho tinh thần của anh từng bước một suy yếu, chậm rãi, anh sắp ngất đi. .. .
Nhưng ngay lúc này. ..
Từ trong thân thể của Hàn Tam Thiên có một đạo hào quang nhỏ yếu phát ra, sau đó có một lượng nước bắt đầu chậm rãi phóng thích, lưu chuyển trong toàn thân của anh, ngay sau đó, đồ vật đang phóng thích nước kia cũng từ từ điên cuồng hấp thu ngọn lửa Ở bên ngoài.
Ngũ Hành Thần Thạch.
Tại thời khắc quan trọng nhất, nó lại một lần chủ động xuất hiện, lấy thân thể hóa ra sức nước chi viện cho Hàn Tam Thiên, đồng thời lại biến ấn ký thành màu đỏ chậm rãi hấp thu ngọn lửa cường đại.
"Nếu nói như vậy thì chỉ cần có Ngũ Hành Thần Thạch bảo hộ, cho dù ngọn lửa này có lợi hại hơn nữa, cũng không tổn thương được ta."
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Tam Thiên không khỏi vui mừng.
Nhưng rất nhanh, vui sướng của Hàn Tam Thiên liền lui xuống.
Từ tình huống trước mắt mà xem, Ngũ Hành Thần Thạch xác thực bảo vệ được anh, nhưng vấn đề là điều này cũng làm cho anh lâm vào trong vòng lửa, không cách nào tự kềm chế.
Nếu như loại tình huống này không bị đánh vỡ, vậy anh chẳng phải là sẽ bị vây ở bên trong cả một đời hay sao?
Mà bị lửa bao thành bộ dạng này, có khác gì là cái bánh chưng đang được nấu chín? Còn không phải mặc người chém giết hay sao?
Cho nên, nhất định phải phá cục diện này.
Nhưng vấn đề là phải phá như thế nào đây?
Nhắc tới chí tôn chi hòa mà Hàn Tam Thiên cảm nhận từ Lưu Lô, xác thực không giống bình thường, nhưng nếu nói nó có bao
nhiêu hung mãnh thì tuyệt đối không tính là gì cả.
Nhưng chỉ tốn chi hỏa từ trong tay Lưu Đào phát ra lại làm cho Hàn Tam Thiên không thể không cảm thán một tiếng, lửa này quả thật có thể trở thành một cơ nghiệp quan trọng.
Hung mãnh, dị thường hung mãnh.