“Là ta..." Xuyên Sơn Giáp vô thức đáp lời.
Chưởng quầy nghe vậy lập tức cau chặt mày lại, này... cái này có chút không đúng thì phải?
Advertisement
"A, là hắn." Xuyên Sơn Giáp sững sờ một chút rồi nói lại.
Sau đó chưởng quây liền hướng ánh mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên rồi lập tức thốt lên “A” một tiếng, bị dọa tới nỗi nhảy dựng.
Đó không phải là... đó không phải là Lưu công tử sao?
Nhưng người kia có thể đối xử với Lưu công tử như vậy, lại thấy gã khổng lồ và tên khỉ ốm đều bị đánh ngã chật vật nằm trên mặt đất, một người tinh ranh như chưởng quỹ sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì?
Chưởng quỹ tuy rằng không biết rõ cụ thể sự tình nhưng cũng có thể đoán được đại khái, cũng không dám nói thêm một lời, chỉ đành nhìn về phía Hàn Tam Thiên rồi hơi hơi cúi đầu cung kính nói: “Gia, ngài là Xuyên Sơn Giáp sao?"
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, sau đó bàn tay hơi thả lỏng, buông Lưu công tử ra.
“Ta biết rồi" Hàn Tam Thiên đáp một câu, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu công tử đang ngồi trên mặt đất rồi mới đi về phía chưởng quầy.
Xuyên Sơn Giáp cũng không tiếp tục phí lời, chỉ im lặng đi theo phía sau Hàn Tam Thiên. Hai người dưới sự dẫn đường của chương quầy, chậm rãi đi về phía đại sảnh.
Mặc dù Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp đã đi rồi nhưng hiện trường vẫn chìm trong sự im lặng chết chóc y như cũ.
Nếu là bình thường, đám người này nhất định sẽ xum xoe chạy tới đỡ Lưu công tử
đứng dậy, hoặc là đứng một bên ân cần hỏi han.
Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều lựa chọn đứng quan sát với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Hiển nhiên là địa vị của Lưu công tử đã từ trên trời rơi xuống dưới lòng đất, từ vị trí tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ rơi xuống bước đường ai cũng muốn cách xa.
Một là hắn cũng không quan trọng như vậy, hai là ở nơi sa mạc này, ai lại muốn đứng ở phía đối lập với người trẻ tuổi vừa nãy cơ chứ?
“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cái con mẹ nhà ngươi, mau cút đi cho ta" Nhìn ánh mắt của đám người này, Lưu công tử làm sao có thể không hiểu trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì.
Mất đi địa vị cùng tôn nghiêm khiến cho hắn gần như sụp đổ, ở trước mặt Hàn Tam Thiên hắn không dám lỗ mãng, nhưng ở trước mặt cái lũ giậu đổ bìm leo này thì hắn làm gì không dám?!
Đám người người nhìn ta, ta nhìn người, vừa sợ hãi lại không tìm được cái cớ nào để rời đi, Lưu công tử vừa dứt lời, một đám người liền chen chúc vội vàng rời đi.
Ngươi không cho bọn ta ở lại, bọn ta cũng chẳng thèm ở lại đây đâu.
Chẳng qua là vì uy danh của nhà họ Lưu nên bọn họ mới không dám thể hiện ra mặt thôi.
Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất, đương nhiên phải mau chóng chạy đi nịnh bợ cái người trẻ tuổi vừa rồi, đồng thời còn muốn xem xem, vị khách quý muốn gặp hắn rốt cuộc là người nào.
Nhìn đám người kia vội vàng rời đi, trong lòng Lưu công tử vừa lo lắng vừa tức giận.