Tiểu Nhị cười hắc hắc, dẫn Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp một đường chậm
rãi vòng qua đại sảnh trung tâm, đi về phía cầu thang dẫn lên lầu hai.
“Tụ Anh Các của chúng tiểu nhân là tửu lâu lớn nhất ở Thành sa mạc, sảnh chính ở tầng một có thể chứa hơn một nghìn người dùng bữa cùng lúc, chỗ ở trên lầu hai có thể chứa hơn 400 người."
Advertisement
“Còn lầu ba và lầu bốn thì sao?" Xuyên Sơn Giáp hỏi.
“Lầu ba và bốn đều là nhã gian" Tiểu nhị lại. cười, nhưng ngược lại cũng không tiếp tục giải thích thêm gì.
Nghĩ lại thì tửu lâu ở nơi này cũng giống như các khách sạn trên trái đất, lầu ba và bốn tương đương với dãy phòng tổng thống, những người ở đó đương nhiên là không phú thì quý.
Tên tiểu nhị này không muốn giải thích nhiều, hiển nhiên là bởi vì hai người Hàn Tam Thiên không đủ tư cách, cũng không đủ cấp bậc để ở trong phòng trên lầu ba và bốn.
Tuy nhiên, Hàn Tam Thiên quả thật cũng không có bất cứ giao tình nào với nhà họ Phương nên chẳng có tư cách, huống hồ đối với Hàn Tam Thiên mà nói, ở đâu cũng
không quan trọng, từ trước đến nay đều là như vậy.
Ba người một trước hai sau lần lượt đi lên lầu, nhưng ngay tại thời điểm sắp bước tới lầu hai thì một bóng người to lớn đột nhiên xuất hiện ở đầu cầu thang.
Thân hình to lớn của gã đứng sừng sững tại đó, trực tiếp chặn cứng toàn bộ cầu thang, không thể nào đi lên nổi.
Hàn Tam Thiên nâng mắt nhìn lên, ngay cả anh cũng bị thân hình khổng lồ cao hơn hai mét này làm cho kinh ngạc.
À không, chính xác mà nói là hai dáng người, chỉ là đứng dưới bóng dáng của gã khổng lồ kia, bóng dáng của người còn lại gần như chỉ bé bằng một con gà, hoàn toàn bị che khuất.
“Hai vị gia có thể nhường đường một chút không?" Tiểu nhị hắc hắc mỉm cười lấy lòng, khuôn mặt tươi cười phải nói là vô cùng niềm nở.
Nhưng gã khổng lồ kia không thèm đếm xỉa mà chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm về phía tiểu nhị, nhưng trong ánh mắt lại là một tia không giận tự uy, người nhát gan nhìn vào chắc chắn sẽ bị dọa cho vỡ mật.
“Hai vị gia sao vậy?" Tiểu Nhị vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như cũ: “Ngài xem, ngài có thể nhường đường một chút để chúng ta đi qua trước được không?"
Nói xong, tiểu nhị hơi khom người xuống, tư thế thấp tới cực điểm.
“Ta nhổ vào!"
Bôp!
Một ngụm nước miếng vô cùng lớn gần như trực tiếp phun thẳng vào mặt tiểu nhị giống như hắt một chậu nước, lập tức khiến cho
khuôn mặt chỉ nhỏ bằng một bàn tay của tiểu nhị ướt đẫm như vừa dầm mưa.
“Chết tiệt... Trong lòng tiểu nhị thầm mắng một câu, dùng tay lau nước miếng trên mặt mình rồi nịnh nọt mỉm cười.
“Muốn nhường thì cũng phải là bọn chúng nhường" Giọng nói của gã khổng lồ giống như tiếng chuông đồng, một câu này của gã vậy mà lại khiến cho toàn bộ cầu thang hơi hơi rung chuyển.
Tiểu nhị xấu hổ cười gượng một tiếng, ba người lúc này đã sắp lên tới lầu hai, nếu muốn đi xuống thì sẽ phải đi thêm một vòng
lớn, mà vị trí của gã khổng lồ này lại chỉ cách một bước chân.
Vậy nên, muốn nhường thì cũng phải là gã nhường mới đúng.
“Gia à, mọi người đều là khách của Phương gia, ngài hà tất phải làm như vậy chứ?" Tiểu nhị lẩm bẩm trong miệng, cẩn thận hỏi một câu.
“Ngươi cút đi cho ta." Gã khổng lồ khinh thường quát một câu, bực mình tung ra một chưởng đẩy tiểu nhị xuống.
Lúc này, đôi mắt của Hàn Tam Thiên đột nhiên nâng lên...