Dùng lời của hai người họ mà nói thì, thực tế là những gì bọn họ nhìn thấy hôm nay cũng
chẳng có gì khác so với ngày hôm qua cả.
Advertisement
Cho dù bây giờ có người nói cả đêm hôm qua toàn bộ thuyền hoa đứng im tại chỗ không di chuyển chút nào thì Hàn Tam Thiên và Xuyên Sơn Giáp cũng tuyệt đối không chút nghi ngờ.
Không phải hai người bọn họ bị ngốc, mà đây là sự thật.
Hoàn cảnh xung quanh hầu như không có bất cứ thay đổi gì so với ngày hôm qua, đừng nói là Thành sa mạc gì đó, ngay cả một tảng đá cũng chẳng thấy đâu cả.
Đây chẳng phải là một trò đùa sao?!
Nhưng khi nhìn sang tất cả mọi người xung quanh thì thấy ai nấy đều đang nhìn chằm chằm về phía trước với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên đây không phải là một trò đùa, ngay cả Tô Nhan và Lục Châu đang đứng trước cửa sổ trên đỉnh thuyền cũng nhìn thẳng về phía trước, trên mặt đeo một chiếc khăn lụa mỏng.
“Chết tiệt, lẽ nào bọn họ có thể nhìn thấy nhưng chúng ta lại không thể?" Xuyên Sơn Giáp buồn bực vỗ vỗ đầu mình, chán nản nói.
Nhưng ngay cả khi đã dùng đến Thiên nhãn thì trước mắt anh vẫn không có gì như cũ.
“Xuyên huynh, không thấy được là bởi vì thời gian vẫn chưa tới." Đúng lúc này, một công tử nhìn ra sự hoài nghi của Hàn Tam Thiên liền cười khẽ nói.
“Thời gian vẫn chưa tới?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ liếc hắn một cái.
Tên công tử kia khẽ cười, chỉ tay về phía đông xa xa, mặt trời chói chang vẫn như thiêu như đốt, ánh nắng gay gắt chói mắt vô cùng.
Nhưng khi Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời thiêu đốt trên bầu trời thì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó.
“Buổi trưa đến rồi"
Không biết là ai hô lên một câu, lúc này, mặt trời chói mắt trên không trung chậm rãi di chuyển lên cao, bóng người trên thuyền thu nhỏ đến mức gần như không thấy.
“Thiên quỹ."
Vị tướng lĩnh hôm qua đánh một trận với Hàn Tam Thiên đột nhiên phẫn nộ hét lên
một tiếng, trên đỉnh của thuyền hoa lúc này từ từ nâng lên một phiến đá vô cùng to lớn, hình dáng trông rất giống đồng tiền.
“Uỳnh!"
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống trung tâm của phiến đá, chỉ một giây sau, phía trên. phiến đá lập tức phản chiếu ra những luồng ánh sáng vô cùng mãnh liệt, sau đó bắn thẳng những luồng ánh sáng này về phía bên trong sa mạc xa xa từ các góc độ khác nhau.
Ngay lập tức, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, Hoa Châu cũng nhẹ nhàng rung chuyển.
“Ầm!"
Sau tiếng nổ rung trời, cát và đá phía trước đột nhiên bắt đầu lưu động, đồng thời còn chìm xuống với tốc độ cực nhanh, mà cùng với lúc cát đá đang không ngừng chìm xuống, một thứ khổng lồ cũng đang từ từ trồi lên.
Thứ này dài tới hàng trăm dặm, cho dù dùng quái vật khổng lồ để hình dung thì cũng không thể nào so được.
Rầm rầm!
Không đợi Hàn Tam Thiên trả lời, quái vật khổng lồ đã chậm rãi trồi lên khỏi mặt cát, để lộ ra thân hình cao lớn của mình.
Thân hình khổng lồ của quái vật có màu ngăm đen pha chút xám, giống hệt như lớp da biểu bì của một con thủy quái khổng lồ, vững chắc kiên cố không thể nào phá nổi, vô số cát vàng không ngừng rơi xuống từ người nó, mà thân hình của nó cũng đã bắt đầu hiện ra trước mặt tất cả mọi người.