Tặng không?
Hàn Tam Thiên không để ý tới tên ngốc này, ngược lại cau mày, nghi hoặc mà nói: "Cô
nương, lời này của ngài có ý gì? Ta không cần, nhưng ngài lại cần?"
Advertisement
Lời này, Hàn Tam Thiên nghe rất kỳ quái, tựa hồ bên trong lời nói có chuyện gì đó.
"Ai nha, ta nói nhà quê... không, vị đại gia này, ngài cũng không cần nghĩ nhiều quá
mà hồ đồ, những bảo vật này tặng cho ngài chẳng lẽ còn không biết để làm gì sao?" Có người buồn bực nói.
Hàn Tam Thiên phóng tầm mắt nhìn tới, xác thực không hiểu: "Tại hạ xác thực không biết."
"Ôi ôi, một câu khái quát chính là cưới mỹ nhân, thành người giàu."
"Tám khay kỳ trân dị bảo này không phải thứ gì khác mà là đồ cưới."
"Đồ cưới?" Hàn Tam Thiên sững sờ.
Con mẹ nó chuyện gì không thể hiểu được đang xảy ra thế này?
Đang êm đẹp sao lại tự nhiên liên quan đến đồ cưới.
"Mỹ nhân của nhà họ Tô tổ chức hội thi ngâm thơ uống rượu, người nào đoạt giải nhất thì có thể lấy được mỹ nhân, cũng được nhà họ Tô tặng cho kỳ trân dị bảo, từ đây mỹ nhân và tiền tài rơi vào tay, đi đến đỉnh phong nhân sinh."
Một đám người thở dài bất đắc dĩ, trong lời nói từ đầu đến cuối đều là tiếc nuối.
Đây dù sao cũng là giấc mộng trong lòng của tất cả mọi người, nhưng lại trơ mắt nhìn nó bị Hàn Tam Thiên bóp nát.
Hàn Tam Thiên ngây ngốc, vội vàng khom người một cái, vội vàng nói: "Tiểu thư, chỉ sợ đây là hiểu lầm."
"Hiểu lầm?" Bên trong rèm châu, nữ tử lục y hơi nghi hoặc một chút, nhưng cũng có chút phẫn nộ.
"Thật ra ta không hề biết về hội thi tranh tài của các vị."
Nữ tử lục y trầm mặc một lát, có chút mở miệng: "Công tử, tuy ta là nữ tỳ của nhà họ Tô, nhưng từ nhỏ cùng tiểu thư tình như tỷ
muội, lại bởi vì tướng mạo xuất chúng, mà bị gọi mỹ nhân nhà họ Tô, ngài ở trước mặt mọi người nói như thế, có phải là không tốt lắm hay không?"
Hàn Tam Thiên xin lỗi cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi, cô nương, thực không dám giấu giếm, tại hạ sớm đã có người trong lòng."
Bên trong rèm châu lập tức yên tĩnh, không có động tĩnh.
Nhưng xuyên thấu qua khe hở của rèm
châu, Hàn Tam Thiên mơ hồ có thể thấy được thân thể mềm mại của nữ tử lục y có chút rung động, hiển nhiên lâm vào trong bi thương.
Nàng không nói chuyện, nhưng các công tử thiếu gia dưới đài lại sôi trào.
"Con mẹ nó, hắn vừa mới nói cái gì? Ta có phải nghe lầm rồi hay không?"
"Hắn điên rồi sao? Mỹ nhân của nhà họ Tô chính là mỹ nhân tuyệt sắc của vùng này, bao nhiêu người tranh đấu sứt đầu mẻ trán đều muốn được cận kề hương thơm, hắn. ngược lại còn trực tiếp cự tuyệt?"
"Hắn có phải có vấn đề gì không? Có phải là thích đàn ông không đó?"
"Con mẹ nó, buổi tối hôm nay đến cùng là như thế nào, Viện công tử bị người đánh phun máu, hiện tại lại có người cự tuyệt mỹ nhân nhà họ Tô, ta đã uống nhầm rượu giả, hay là buổi tối hôm nay thiên tượng kỳ dị, chỉ có toàn chuyện kỳ lạ?".