Bên trong rèm châu, nữ tử lục y im lặng trợn. mắt, nhìn về phía trong ánh mắt nữ tử áo trắng, người ta đây là tự tìm chết, không ngăn được cái chủng loại kia.
Nữ tử áo trắng bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thấy bên trong rèm châu không ai lên tiếng. nữa, viên công tử cười đắc ý, với trí tuệ của hắn quả nhiên không có hắn không giải quyết được vấn đề.
Advertisement
Chỉ là thừa dịp tất cả mọi người không chú ý, hắn lại đặc biệt ghi thêm vài chữ đằng sau ý người nhận thua quỳ xuống gọi ông nội thì có thể thoát chết.
Nhưng người thắng vẫn có thể đánh chết người nhận thua.
Mục đích làm ra chuyện này đã không cần nói cũng biết.
Viết xong câu nói này, hắn âm trầm cười một tiếng.
Chỉ là hắn làm sao biết, những gì hắn làm đã sớm bị Hàn Tam Thiên thu hết vào mắt.
Vứt giấy sinh tử xuống, hắn chậm rãi đi vào trong chính sảnh, mà Hàn Tam Thiên ở đầu kia cũng yên lặng đứng dậy...
Tê tê thấy thế, tranh thủ thời gian cầm mấy củ lạc để xuống trước mặt mình, tiếp theo rót đầy một chén rượu ngon, làm tốt chuẩn bị xem kịch vui.
Bên kia, một đám công tử trở lại chỗ ngồi của mình, từng người cười nói vui vẻ, như đang thảo luận lát nữa Hàn Tam Thiên sẽ có bao nhiêu thảm.
Ở bên trong rèm châu, nữ tử áo trắng ẩn ẩn. có chút lo lắng, ngược lại là nữ tử lục y hơi có chút cảm thấy không quan trọng.
Trong tất cả chư vị công tử nàng vốn coi trọng nhất Viên công tử, về văn có thể đứng
thứ nhất, mà võ thì tuyệt đối không phải kẻ thứ hai.
Theo hai người vào vị trí, đồ vật chung quanh đại sảnh cũng rất nhanh chóng bị lấy xuống, hai bên bỗng nhiên trở nên vắng vẻ.
Vạt áo dài của Viên công tử thắt ở bên hông, cây quạt cũng gắm vào trước ngực, lúc này, người hầu đưa lên hai thanh trường kiếm.
Thân kiếm màu lục trong suốt, nhìn đã biết là vật phi phàm.
Nói xong, hai tay của hắn cầm kiếm, tay trái. quăng ra, ném cho Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng tiếp nhận, so đo nhẹ nhàng quăng kiếm ra: "Ta nói rồi, ta không dùng binh khí."
Trong mắt Viên công tủ lạnh lẽo: "Tiểu tử thúi, đây chính là người tự tìm."
Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng.
"Ta thật sự vô cùng muốn nhìn thấy người đẹp mặt" Viên công tử lạnh giọng quát một tiếng, một giây sau, tay phải rút kiếm, thân di chuyển như sấm sét.
"Con mẹ nó, thật nhanh."
"Viên công tử quả nhiên là Viên công tử, tốc độ này quả thực kinh người."
Một kiếm đâm tới khiến mọi người đều cả kinh, đủ để thấy Viên công tử này quả thật có bản lĩnh phi phàm.
Nếu người đối đầu là thường nhân, tên ngốc này cũng quả thực có thể dựa vào bản lãnh của mình, một tiếng hét lên làm kinh người,
nhưng hết lần này tới lần khác tên ngốc này lại đâm đầu đi tìm chết, muốn tìm đến Hàn Tam Thiên.
Tốc độ như vậy, đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chậm, thực tế là quá chậm.
Chậm đến nỗi thậm chí Hàn Tam Thiên không muốn tránh.
Dứt khoát đứng im một chỗ, dù sao thì nữ tử đầu ngựa đã giúp anh tu bổ lại bất diệt huyền khải, còn cho anh băng sương ngọc giáp, Hàn Tam Thiên muốn thử một chút, hai cái này khi phối hợp sẽ như thế nào.
Viên công từ trước mắt này thật sự có tu vi không thấp, cho dù là ở khu vực thế Trung Nguyên ở giới bất phương cũng tuyệt đối là cao thủ, đúng lúc là một khối đá thử vàng không tề.