"Câu này, thật là khó nha." Tê tê sờ cằm, không khỏi cau mày nhẹ giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, cũng thực là có chút độ khó.
"Ngươi cũng không đổi được sao?" Tê tê nhìn bộ dáng của Hàn Tam Thiên, không khỏi mà nói: "Cho nên ta nói, vũ lực thì người có thể hoàn toàn áp chế ta, nhưng nói đến văn thì hắc hắc người ta người tám lạng kẻ nửa cân."
Advertisement
"Ăn nhiều gà như thế chính là để giúp người tự tin như vậy sao?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
N
"Mẹ nó, người đừng giả bộ nữa, loại câu đối như thế này người đổi được sao? Ngươi với ta chính là cái gì mà quạ đen cười heo đen, bản thân không cảm thấy." Tê tê khinh thường lầu bầu nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, sau khi xác nhận bốn bề vắng lặng, đặt đũa để xuống: "Đừng bảo là ta đả kích ngươi, nghe kỹ, hoa nở hoa tàn, hoa rơi hoa nở, hạ hạ thu thu, nóng nóng lành lạnh, ngày đông giá rét rồi bắt đầu gặp xuân."
"Trăng tròn nguyệt... hoa nở.." Tê tê vừa đưa ngón tay lên đếm chữ vừa nói lẩm bẩm, qua rất rất lâu, hắn đột nhiên ngẩng đầu
một cái, nhìn qua Hàn Tam Thiên, quả thực như là gặp ma: "Con mẹ nó, Hàn Tam Thiên, con mẹ nó ngươi."
Đối câu tinh tế, hoàn mỹ, quả thực chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, tuyệt.
Mà lúc này ở phía sau rèm châu, nữ tử đang ngồi ngay ngắn bỗng nhiên hơi sững sờ, cách rèm châu, chậm rãi nhìn về phía bên ngoài, nhìn Hàn Tam Thiên vẫn đang ăn ăn uống uống...
Hàn Tam Thiên làm sao biết mặc dù anh đã xác định bốn bề vắng lặng, mặc dù đã xác định xung quanh ca múa tưng bừng, bởi vậy mới yên tâm to gan cùng tê tê nói chuyện riêng.
Nhưng anh lại vừa vặn không biết ở phía sau rèm châu, nữ tử áo trắng đã sớm hoàn toàn nghe hết những gì anh nói vào tai.
Nàng hơi vẫy vẫy tay, nhất thời, lục y nữ tử bên cạnh nhẹ nhàng cúi người, nghe nàng thì thầm, nhẹ gật đầu.
"Chư vị, tiểu thư có lệnh, đổi đề."
Đổi đề?
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, nhưng rất nhanh có người đầu óc liền phi tốc xoay vòng vòng.
"Ây da, đang êm đẹp sao lại muốn đổi đề? Ta chỉ kém chút nữa thì đã nghĩ ra đáp án."
"Ta cũng vậy."
"Không nên đổi đề."
Không biết là tên "thông minh" nào tìm cho mình lý do, sau đó một bọn liếm láp mặt
mo, hung hăng nói.
"Tiểu thư nói, câu trước nàng ra không được hoàn toàn như ý, cho nên hi vọng có thể đổi một chút." Ở phía sau rèm châu lại có âm thanh nhẹ nhàng vang lên.
"Đề này quả thật có chút vấn đề, bằng không mà nói thì ta đã sớm đối ra rồi." Một người nam tử không có chút liêm sỉ nào nhẹ giọng mà nói.
Hắn vừa nói xong thì những người khác cũng gật gật đầu, nhao nhao hưởng ứng.
"Nghe mưa, mưa ngừng, ở Thính Vũ Lâu cũng nghe tiếng mưa rơi, âm thanh tích tích, nghe, nghe, nghe."
"Nếu người trâu bò thì thử đối câu này xem." Tê tê nhét một cái đùi gà vào miệng, dửng dưng như không nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Nhìn sóng, sóng đến, nhìn lên Triều các cũng thấy sóng, sóng dâng cuồn cuộn, nhìn, nhìn, nhìn."
Tê tê nhướng mày, là lạ nhìn Hàn Tam Thiên: "Con mẹ nó, thật sự có thể nha."
"Mộc tử lý Lý Mộc, Lý thợ mộc Lý Mộc cung điêu, cung cũng khó mà."
"Sáu mươi lại đến, cộng thêm tam thất tuế nguyệt."