"Cám ơn tổ gia gia."
Đoàn người đứng lên nhưng vẫn y nguyên không quên cảm kích Hàn Tam Thiên.
Advertisement
Mặt mũi Hàn Tam Thiên tràn đầy bất đắc dĩ, anh chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, cùng lắm chỉ ở trong hàng ngũ trung niên, trực tiếp bị
người gọi là chú thì cũng quá rồi, giờ còn bị gọi là cái gì mà tổ gia gia...
Nhưng đây là chuyện trên người của bạn. hắn, bọn hắn muốn gọi thế nào thì Hàn Tam Thiên cũng không có cách.
Lão thôn trưởng cũng mặc kệ, phủi tay, mấy người khiêng mấy cái rương gỗ đi tới: "Tổ gia gia, đây là một chút tâm ý của mọi người, đều là chất lương khô để lên đường, xin ngài nhận lấy."
"Đúng vậy, sau khi rời khỏi thôn này thì cả. ngàn dặm đều là cát đất, lại không có người , bên trong cái rương này đều là một ít
thức ăn thức uống, có thể cung cấp đủ cho các ngươi." Lôi Công cũng nói khẽ.
Hàn Tam Thiên khoát khoát tay, trong thôn điều kiện có hạn, làm sao anh còn có thể lấy khẩu phần lương thực của thôn dân.
"Với tu vi của ngài, cho dù mấy tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề, nhưng thuộc hạ của ngài thì sao?" Lão thông trưởng khuyên nhủ.
"Tam Thiên, nếu là tâm ý của mọi người thì người nhận đi." Ngưng Nguyệt mấy bước đi đến, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hàn Tam Thiên có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, nhìn qua lão thôn trưởng nói: "Kỳ thật so với các người quan tâm chúng ta, ta lo lắng cho các ngươi hơn."
"Ta biết tổ gia gia lo lắng cái gì, nhưng mà ngài không cần lo lắng, tằm thần nương nương đã sớm có an bài." Lão thôn trưởng nhẹ khẽ cười nói là
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên thở phào một cái, anh vẫn luôn vô cùng lo lắng, nếu như anh đi rồi thì một khi Bùi Hổ trở về báo thù, bách tính bên trong thôn này sẽ nghênh đón tận thế. Nếu có tằm thần nương nương an bài tốt rồi thì Hàn Tam
Thiên liền yên tâm hơn rất nhiều.
"Được, nếu đã như vậy, đồ vật chúng ta nhận lấy." Hàn Tam Thiên gật gật đầu, sau đó phân phó nói: "Ngưng Nguyệt."
"Vâng." Ngưng Nguyệt gật gật đầu, nhẹ vung tay lên, thu mấy cái rương vào bên trong không gian trữ vật.
Sau đó, trên tay Hàn Tam Thiên lắc một cái, một hòm vàng bạc châu báu liền từ trong không gian trữ vật vung ra.
"Các người đưa ta đồ vật, ta cũng đáp trả chút lẽ cho các ngươi, mặc dù không biết thứ này đối với các ngươi có hữu dụng hay không." Hàn Tam Thiên nói.
Từ giá trị bên trên mà nói, một đống châu báu hiển nhiên cao hơn mấy tương lượng khô đồ ăn, nhưng ở bên trong hoàn cảnh. đặc thù, giống như thôn trang nằm trong vùng đất xa xôi thì tài khảo cũng trở nên không đáng một đồng.
Cho nên, Hàn Tam Thiên không chỉ cảm thấy anh bị thua thiệt, ngược lại còn cảm thấy có chút áy náy.
Từ trong ánh mắt của lão thôn trưởng và một bang thôn dân, Hàn Tam Thiên cũng khẳng định phỏng đoán này của mình. Cho dù bọn hắn biểu hiện rất mừng rỡ, nhưng Hàn Tam Thiên hiểu rõ, bọn hắn vui sướng là do bản thân anh tặng quà.
Bọn hắn chỉ xem như một loại ban ân, cũng vì vậy mà vui vẻ.
"Đa tạ tổ gia gia." Lão thôn trưởng đại diện cho thôn dân tỏ lòng biết ơn.
"Trưởng thôn khách sáo." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn tất cả mọi người: "Sắc trời đã sắp sáng, chúng ta cũng không quấy rầy nữa,
xin từ biệt, chúng ta còn phải lên đường."