"Mẹ nó, ta thật sự xem không hiểu mà." Bên kia, Đạo Thập Nhị lắc lắc đầu: "Ngươi đều bị chặn đến sít sao."
"Đúng vậy, ta bị chặn sắp chết rồi." Hàn Tam Thiên gật gật đầu: "Cho nên, ta muốn hỏi người có biện pháp gì hay không, có thể khiến quân cờ của ta di động được hay không?"
"Mẹ nó, ta có thể có biện pháp gì chứ, ngươi muốn hỏi ta, ta chỉ có thể nói ai chặn người thì người giết chết hắn đi." Đạo Thập Nhị tức giận.
Advertisement
Người chạy tới hỏi ta như vậy không phải là đang đùa giỡn ta hay sao?
"Giết chết?" Hàn Tam Thiên cười một tiếng: "Giết quân cờ ở chính giữa kia thế nào?"
Quân cờ này cũng chính là quân cờ mà Hàn Tam Thiên trước đó nhìn chằm chằm vào.
"Quân cờ ở giữa?" Đạo Thập Nhị lắc đầu.
"Vậy người thấy nên diệt quân cờ nào?"
"Quân cờ thứ ba ở giữa cách quân cờ của người gần nhất, vả lại nó cũng không sáng, nói rõ nguyên khí không đủ, xử nó."
"Quân thứ ba ở giữa?" Hàn Tam Thiên nhướng mày, nhìn chằm chằm vào bàn cờ.
Mà lúc này, bọn người Ngưng Nguyệt ai nấy cũng lật mắt đến bầu trời, thật đúng là ẩu tả
mà. Người tùy ý chọn một quân cờ thì cũng thôi đi, còn lấy lý do cái gì nguyên khí chó
má không đủ.
Ngược lại là Hàn Tam Thiên, mượn Đao Thập Nhị chỉ một quân cờ, trong đầu rất nhanh không ngừng thử qua các loại tổ hợp và khả năng, thẳng đến cuối cùng, khóe
miệng Hàn Tam Thiên đột nhiên có chút kéo lên.
"Ta nghĩ, ta hỏi đúng người rồi." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có đáp
án rồi."
"A?" Đạo Thập Nhị sững sờ.
"Cái gì?"
"Cái gì?"
Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong, không chỉ có Đao Thập Nhị choáng váng, liền ngay cả mấy người Ngưng Nguyệt cũng choáng váng.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên đã bay thẳng hướng về phía bình phong...
"Ta... Ta có nghe lầm hay không, Hàn... Hàn. Tam Thiên hắn nói, hắn nói Đao Thập Nhị hóa giải ván cờ rồi?" Ngưng Nguyệt có chút không thể tin vào tai của mình, lôi kéo Lục Viễn như gặp quỷ mà hỏi.
"Hắn hình như đã nói như thế." Lục Viên mờ mịt gật đầu.
"Hắn đang nói đùa sao?" Ngưng Nguyệt kỳ quái nói.
Đạo Thập Nhị ngây ngốc nhìn Hàn Tam Thiên bay đi, từ trong chấn kinh có chút thanh tỉnh, nhìn qua Mặc Dương đang mỉm cười: "Lão tử thật sự đã phá ván cờ sao?"
"Ngay cả Tam Thiên kia cũng không phá được ván cờ mà?"
Mặc Dương nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có lẽ vậy."
"A?" Đạo Thập Nhị ngây ngốc, sau đó thì càng vui: "Ha ha ha ha. Trâu bò thật, lão tử vậy mà phá được ván cờ mà ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không phá được, con mẹ nó, sau này xem các ngươi ai dám nói lão tử ngốc."