Dùng loại phương thức này, sẽ giúp anh, Vương Tự Mẫn và tê tê có một cơ hội nói chuyện đàm luận về Long Bàn và tộc Hữu Tìm.
"Ngươi có nhìn thấy tên người đá mắt dọc kia không?" Đầu óc của tê tê hiển nhiên cũng không ngu ngốc, khi Hàn Tam Thiên xuất phát cũng đã lĩnh hội được ý đồ của Hàn Tam Thiên cho nên mới theo sau.
"Vừa rồi trực tiếp đánh bay ngươi, sao ta lại
Advertisement
không nhìn thấy?" Hàn Tam Thiên nói.
"Mẹ nó, lão tử là bị người đánh bay." Tê tê mắng một tiếng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ta có thể xác định tượng đá nơi này đều là tộc Hữu Tằm."
"Vì sao?" Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Cũng bởi vì người đá mắt dọc kia sao?"
Tê tê gật gật đầu: "Không sai, tộc Hữu Tằm cơ bản trời sinh dị tượng, trong đó trứ danh nhất chính là người phóng tầm mắt."
"Nghe nói là một trong những người vĩ đại
nhất của tộc Hữu Tằm."
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên nhíu mày, nếu như xác định được những người đá này là tộc Hữu Tằm, như vậy kết hợp với thông tin trước đó của Bùi Hổ và tê tê thì người trong thôn này có thể là hậu nhân của bọn hắn.
"Có lẽ, chuyện xưa mà người nói kia là thật.".
"Tộc Hữu Tằm là cái gì chứ?" Vương Tư Mẫn cau mày nói.
"Có thời gian sẽ giải thích với ngươi." Hàn.
Tam Thiên nhẹ nhàng nói một tiếng.
Khi cách ma tộc càng ngày càng gần, càng ngày càng có nhiều đồ vật thượng cổ, hoặc là người trong truyền thuyết cũng bắt đầu hiển hiện, nơi ở của ma tộc không phải chỉ là nơi ở đơn giản như vậy, vùng đất cổ xưa lại không người thường đến này ẩn giấu bí mật kinh người gì đây
Thế giới thượng cổ có thật sự tồn tại?
Quan trọng nhất chính là bây giờ ngay cả Long Bàn của Vương lão tiên sinh cũng có liên quan với đồ vật thượng cổ và người trong truyền thuyết, hết thảy giống như
đang nói rõ chuyện gì đó.
"Chúng ta đến nơi rồi." Vương Tự Mẫn nhẹ giọng mà nói.
+
Ba người lại tiến lên một bước, trước kia tất cả mọi người sẽ nghe thấy âm thanh kỳ quái rồi sẽ lại quay về vị trí ban đầu.
Bên kia, Ngưng Nguyệt cũng nhìn chòng chọc vào người đá mắt dọc trên xe ngựa.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, bốn phía kỳ thật cũng không có bất luận cái gì kỳ quái, thế nào sẽ xuất hiện chuyện mà bọn người.
Ngưng Nguyệt đã nhắc đến?
Nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên sắp cất bước thì anh đột nhiên lùi về bước chân.
"Không đúng."
"Làm sao vậy?" Vương; Tư Mẫn kỳ quái nói.
Thấy hai mắt Hàn Tam Thiên nhìn chòng chọc vào căn phòng đá ở xa xa, Vương Tư Mẫn cũng thuận theo ánh mắt của anh nhìn lại, nhưng trừ có thể thấy được một chút dây vàng áo ngọc, tựa hồ cũng không có gì khác.
"Ta nghĩ, ta hiểu rõ ý của ông nội người rồi." Hàn Tam Thiên mỉm cười.
"Ông nội của ta?" Vương Tự Mẫn sững sờ, ý gì của ông nội chứ?
"Đánh cờ." Tựa hồ nhìn ra Vương Tự Mẫn không hiểu, Hàn Tam Thiên cười nói.
"Đánh cờ?" Vương Tự Mẫn càng sững sờ.
"Ông nội người vẫn luôn sắp đặt một bàn cờ rất lớn."
Vừa mới nói xong, Hàn Tam Thiên đột nhiên
Ông nội đang hạ một bàn cờ rất lớn? Vương Tư Mẫn quả thực nghe không hiểu Hàn Tam Thiên đang nói gì, ông nội rất thích đánh cờ thì không sai, nhiều khi thậm chí nhiều khi chỉ có một mình vẫn tự mình đánh cờ cực kỳ có tinh thần.