Khi một kiếm của Hàn Tam Thiên kề lên cổ hắn, ở giữa yết hầu của người đá mắt dọc xuất hiện vết kiếm.
Vô số bạch khí đột nhiên từ giữa vết thương trên cổ họng của hắn không ngừng dâng trào.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, thân hình khẽ động, trong nháy mắt kéo đám người Ngưng Nguyệt ra ngoài.
Advertisement
Mà gần như ngay khi mấy người vừa rời đi,
bạch khí phun ra từ vết thương trong yết hầu của người đó cũng bắt đầu lan tràn mà tới.
11
Theo bạch khí bao trùm, trên mặt đất bắt đầu từ từ bốc lên một cỗ khói trắng, mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng trên mặt đất như bị người đổ lưu huỳnh, không ngừng điên cuồng bị ăn mòn.
"Khí phá." Tức giận quát một tiếng, hỗn độn. chi khí trên thân Hàn Tam Thiên trực tiếp bạo tán, xung quanh từ phía người đá, lập tức giống như bị xe tăng đụng vào, trực tiếp bay ra ngoài, ngay cả những người phía sau cũng loạn hết cả lên.
"Còn thất thần làm gì? Đi thôi." Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong, liền trực tiếp nắm lấy ba người Ngưng Nguyệt, dưới chân khẽ động, bay thẳng trên không.
Bọn người Vương Tự Mẫn nghe Hàn Tam Thiên nói, cũng không nói nhảm, nhao nhao thừa dịp Hàn Tam Thiên đang đánh đám người đá xung quanh thì cũng vận khí, theo sát bay ra ngoài.
Gần như khi một đám người vừa mới bay đến giữa không trung, bên kia, giữa cổ họng người đá phun ra bạch khí không ngừng lan tràn đến toàn bộ binh sĩ kim giáp bên trong trận doanh, một đường khuếch
tán...
Cho đến khi càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ mặt đất hoàn toàn bị bạch khí bao phủ, âm thanh bị ăn mòn cũng không ngừng vang lên, chỗ bạch khí bốc hơi và phun ra hỗn thành một thể, khuếch tán đến chừng hai mét.
Tất cả "Người đá" đều bị bạch khí bao phủ, không người nào có thể nhìn rõ bên trong đến tột cùng là tình huống gì.
"Con mẹ nó trò quỷ gì vậy?"
"Những khí thế này là thứ gì vậy?"
"Thật sự là nếu chúng ta bay lên muộn một chút thôi thì không phải sẽ giống như những người đá kia bị bạch khí bao phủ sao?"
Vừa nhắc tới cái này, tất cả mọi người không khỏi toàn bộ ngậm miệng lại, thậm chí cả hô hấp cũng ngừng một chút.
Dù sao, một đống lớn người đá mới còn khí thế hùng hổ, lúc này ở bên trong khói trắng đầy trời, đã không có âm thanh mảy may nào, chỉ có bạch khí càng thêm mãnh liệt dần bao trùm.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn chằm chằm hết thảy biến hóa phía dưới.
Dần dần, khói trắng cố định, trên mặt đất bị ăn mòn cũng bắt đầu an định lại, hết thảy đều yên tĩnh dị thường.
"Tại sao, tại sao không có âm thanh gì nữa?" Mặc Dương nhíu mày nói.
"Chẳng lẽ hết thảy đều đã kết thúc rồi à?". Ngưng Nguyệt cũng kỳ quái mà nói.
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, phía
dưới bạch khí tràn ngập, căn bản thấy không rõ lắm tình huống bên trong, tùy tiện xuất thủ, sợ là sẽ có địch quân mai phục." Giang hồ Bách Hiểu Sanh dặn dò.
Đám người nhẹ gật đầu, có mấy người trực tiếp rút đao, nhìn chằm chằm nhìn qua tình huống dưới mặt đất, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, cho dù một đám người nín thở ngưng thần nhìn chăm chú xuống phía dưới, nhưng hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì đáp lại.
Trong lúc nhất thời, tựa hồ lâm vào tử cục.
"Hắc xì."