Vừa mới nói xong, tên ngốc này lạnh giọng quát một
tiếng, chân khí trên thân tuôn ra, khí huyết hội tụ, sôi trào lần thứ hai.
Trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, hắn mãnh liệt tung ra một chưởng, mang theo khí thế hủy diệt, lao thẳng tới Hàn Tam Thiên.
"Con mẹ nó, một chiêu này của Bùi Hổ thật mạnh." Một vị trưởng lão nào đó của tộc Kỳ Lân không khỏi lập tức kinh hô.
Nơi xa bên cạnh, Ngũ trưởng lão của tộc Đào Ngột cũng nhíu mày, hắn rõ ràng, thiếu gia nhà mình vận dụng lực lượng chân chính.
"Hàn Tam Thiên nguy hiểm." Thánh Nhiên nhẹ giọng mà nói.
"Tên kia đang làm gì?" Đột nhiên, có trường lão kinh hộ.
Bởi vì lúc này Hàn Tam Thiên đối mặt với thế tấn công hủy diệt thiên địa của Bùi Hổ, vậy mà giống như ngây ngốc thẳng tắp đứng ở đó.
Bất động, không hề nhúc nhích.
"Hắn điên rồi sao?" Thánh Nhiên nhíu mày vội la lên.
Tê tê và tiểu Tiên Nhi, lúc này cũng khẩn trương không thôi...
Nhưng đột nhiên, Hàn Tam Thiên lên tiếng, có chút cười.
"Hắn... Hắn đang cười."
"Hắn đang cười. Hắn đang cười."
Có mấy vị trưởng lão nắm lấy tóc của mình,
Điên rồi sao? Hắn điên rồi sao?
Đối mặt với một kích hủy diệt mạnh như thế của kẻ địch nhưng không tránh không né cũng thôi đi, thế mà... thế mà còn cười được?
Cho dù là Chân Thần, cũng không dám khinh thường như thế.
"Chẳng lẽ, mới vừa rồi giằng co hắn đã thụ thương, nhưng... vẫn luôn làm bộ không có việc gì?" Thánh Nhiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nhưng lúc này Bùi Hổ đã lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, bởi vì lúc này hắn cách Hàn Tam Thiên chỉ tầm ba thước.
Muốn tiến hành trốn tránh trong khoảng cách này là không có khả năng.
Một khi bị hắn đánh trúng, như vậy Hàn Tam Thiên chỉ có thể tử vong.