"Để bọn hắn vào." Nhưng vào lúc này, bên trong truyền đến một tiếng cười khẽ khinh thường, không phải mệnh lệnh của tộc trưởng Thánh Nhiên, mà là công tử Bùi Hổ của tộc Đào Ngột.
Tê tê một tay lấy binh khí của vệ sĩ, mang theo Hàn Tam Thiên, ở trước mắt bao người
nghênh ngang đi tới trong chính sảnh.
"Ta tưởng là ai, thì ra là một con chuột nhắt." Vừa bước vào, Ngũ trưởng lão ở bên cạnh Bùi Hổ liền lập tức khinh thường hừ lạnh nói.
"Không đúng, ta xin lỗi vì lời nói vừa rồi của
mình, ta nói sai, không phải một con chuột nhắt mà là một con chuột nhắt thất tín với người khác."
Vừa mới nói xong, người của tộc Đào Ngột nhất thời cười ha ha.
"Ta đến đây làm gì?" Tê tê cười một tiếng: "Đương nhiên là vì hôn sự của tiểu Tiên. Nhi."
"Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc đến chuyện này sao?" Trưởng lão của tộc Kỳ Lân bất mãn nói.
"Ta có chỗ nào không biết xấu hổ chứ?" Tê tê khinh thường cười lạnh, giọng điệu thậm chí tràn ngập tự tin.
"Thật không biết là người nơi nào lại tự tin như vậy? Nhìn xem đem đến đồ chơi gì, một nam nhân?" trưởng lão của tộc Kỳ Lân tức giận quát.
"Không sai, là nam nhân." Tê tê cười nói.
Với hắn mà nói, có lẽ trước đây hắn xác thực không có tư cách đến đây làm càn, thậm chí chỉ có thể cúi đầu làm người.
Nhưng hôm nay, hoàn toàn không giống.
Không vì cái gì khác, là vì nam nhân ở phía sau hắn đây.
Hàn Tam Thiên.
"Ngươi." trưởng lão tộc Kỳ Lân lập tức tức giận gần chết.
Không để ý tới trưởng lão kia, cũng mặc kệ phần lớn người của tộc Kỳ Lân mặt đen như than, tê tê hoàn toàn lắc lư lắc lư đi đến bên cạnh chủ bàn, không mời mà đến, một chưởng đầy trưởng lão bên cạnh ra, rồi mới tự mình đặt mông ngồi xuống.
Một chén rượu uống vào, hắn thống khoái vô cùng thở dài ra một hơi: "Rượu ngon."
"Ta còn tưởng rằng người không dám xuất hiện." Bùi Hổ nhẹ giọng trêu đùa.
"Nha, một năm không gặp, tu vi của Bùi công tử xem ra lại nâng cao không ít." Tê tê khinh thường cười một tiếng: "Chẳng trách ăn nói rất có khí phách."
"Rồng phượng trong loài người, ngươi là thân phận chuột nhắt đương nhiên không thể so sánh được." Ngũ trưởng lão Bùi Côn của tộc Đào Ngột lạnh giọng cười nhạo nói.
Lời này vừa nói ra, lại là một trận cười vang.
Nhưng tê tê hình như xem nhẹ những lời chế giễu này, cười cười: "Ta cũng không dám so sánh với công tử của tộc Đào Ngột, nhưng mà người có hôm nay, có phải cũng nên nhớ một phần công lao của ta không? Nếu không phải mấy năm này ta giúp người bắt nhiều thiếu nữ trong thôn như vậy, . Đọc truyện tại — TRUМtr uyen.мE —
ngươi có thể tiến bộ nhanh vậy sao?"
"Ha ha ha ha."