"Chúng ta gọi nó là ma tâm."
"Ma tâm?" Hàn Tam Thiên lập tức nhíu mày.
Hỏa Thần chi thạch xuất từ ma tộc, cho nên Hàn Tam Thiên đã từng nghĩ tới, liệu Ngũ Hành Thần Thạch có liên quan tới ma tộc hay không, bây giờ sau khi nghe được hai chữ ma tâm này, Hàn Tam Thiên cơ bản có thể xác định phỏng đoán của chính mình.
Nhưng sự mù mờ này càng khiến Hàn Tam Thiên thêm đau đầu, đồ vật bên trong Bát Hoang Thiên Thư tại sao lại có quan hệ với ma tộc?
"Ta cũng không biết cụ thể, nhưng nếu như người có hứng thú thì ta cũng có thể nói cho người biết."
"Ai?" Hàn Tam Thiên nhíu mày.
"Chuyện này liên quan đến lý do thứ hai mà ngươi không thể giết ta, hoặc là nói, nếu như người muốn biết thì càng không thể giết ta." Tê tê nói xong, nhẹ nhàng dùng tay dời thanh kiếm của Hàn Tam Thiên đang gác ở cổ của hắn ra.
"Lời này của người có ý gì?" Hàn Tam Thiên không hiểu.
"Bởi vì mặc dù những nữ nhân trong thôn
kia là ta chọn, nhưng không phải ta giết, ngươi giết ta rồi thì sẽ còn có những người khác đến thay thế vị trí của ta, nữ nhân trong thôn cũng vẫn sẽ không ngừng mất tích." Tê tê nói khẽ.
"Không phải người giết? Rõ ràng là người biến thành hình dáng của các nàng." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
"Ta chỉ dùng thi thể của bọn họ chơi đùa một chút mà thôi, đại ca, chơi đùa thi thể một chút không phạm pháp mà đúng không? Cùng lắm người chỉ có thể mắng ta. biến thái hoặc người tùy tiện mắng ta không phải người cũng được, dù sao ta vốn cũng
không phải là người." Một câu nói của tên ngốc ngày trực tiếp khiến Hàn Tam Thiên nghẹn lời.
Vừa giảng đạo lý vừa không biết xấu hổ, muốn phản bác cũng không thể bác.
"Ngươi muốn biết sao?" Thấy Hàn Tam Thiên không thể phản bác, hắn nhẹ giọng mà nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu.
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Được, đi cùng ta đến một nơi."
Vừa mới nói xong, hắn đột nhiên dắt Hàn Tam Thiên liền trực tiếp chui xuống đất....
Chuyến đi trong lòng đất, tốc độ như khói, lòng đất vốn nên giàu có sung túc vô cùng, vào lúc này lại trông như không khí.