“Chúng tôi không muốn đồng ý, nhưng mà chúng tôi còn có lựa chọn nào khác sao?" Lão thôn trưởng khổ sở nói.
Nếu như không giao người cho hắn, hắn sẽ lập tức viện cớ vì không đủ sức mạnh, nên đành giương mắt nhìn bi kịch xảy ra.
Nói cách khác, núi có thể được dời đi, nhưng lũ vẫn không hạ mà lập tức kéo đến, tất cả mọi người sẽ chết.
Từ đó về sau,nước lũ được dồn nén xuống
mặt đất, sau đó rừng nhiệt đới và đầm lầy lập tức được hình thành.
Nhưng mà cơn ác mộng của thôn dân nơi đây chỉ mới bắt đầu.
Đại tiên hoàng Sơn nói với tất cả thôn dân, mặc dù nước lũ đã được rút đi, nhưng đều dựa vào sức mạnh phong ấn của hắn, tất cả những ngày tháng yên bình mà thôn dân ở đây trải qua đều là nhờ công lao bảo vệ của hắn, vì vậy mọi người nhất định phải tiếp tục báo đáp hắn.
“Mỗi năm hắn đều sẽ chọn bốn cô gái ở làng này, sau đó hiến tế họ cho hắn."
“Quá biến thái, trong bảy năm qua, mỗi năm bốn người, thôn này có được bao nhiêu thôn dân chứ?" Vương Tự Mẫn tức giận nói.
Thôn trưởng lập tức gật gù: “Không sai, vì vậy dân làng rất lo lắng. Sau khi nhẫn nhịn làm theo mấy năm, kết quả là mười mấy cô gái phải bỏ mạng, chúng tôi đã từng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, cũng muốn từ chối. nhưng kết quả là có thêm nhiều người vô tội chết thêm mà thôi."
Mấy năm trước có một cô gái cự tuyệt, lập tức trong làng có hơn ba mươi người thiệt
mạng ngay trong đêm.
“Lúc rời đi, hắn trách chúng tôi vong ân phụ nghĩa" Thôn trưởng vô cùng đau lòng nói: “Lúc không đồng ý giao người, hắn nói chúng ta đã vi phạm lời hứa. Nhưng...nhưng mà chúng tôi thật sự đã hết cách rồi.”
“Nói đạo lý gì với tên ác ma như vậy chứ, nói cái gì mà lời hứa chứ? Hắn xứng sao? Chết tiệt, nếu để ta bắt gặp ta nhất định một đao chém chết hắn” Đao Thập Nhị cũng tức giận lên tiếng.