"Người trưởng thôn này dù cổ quái, nhưng cũng may mà hắn sớm rời tiệc, khiến chúng ta không cần phải ở lại nhận hết dày vò. Những đồ ăn kia ta đến bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn." Vương Tự Mẫn phụ họa gật đầu nói.
"Mẹ nó, vừa nhắc tới những đồ ăn kia thì thật là buồn nôn, giống như là nội tạng gì đó để mấy tuần nhão như bùn vậy." Đạo Thập Nhị nhịn không được nói.
"Có lẽ cũng không xấu như trong tưởng tượng của mọi người đâu." Tử Tình yếu ớt nói một câu.
Nhưng một giây sau, có thể trong bóng đêm nàng cảm thụ được ánh mắt của Liễu Sa cho nên hơi khép miệng lại, không nói lời nào.
"Nghỉ ngơi đi." Hàn Tam Thiên nói một câu, trong tay năng lượng khẽ động, trực tiếp đóng cửa phòng lại, mình cũng nhắm mắt
Mặc dù cổ quái, nhưng Hàn Tam Thiên cảm thấy có khi là do chính bản thân mình. Bởi
vậy, đừng nói chi là người khác sai.
Có lẽ phong tục khác biệt, có lẽ thật sự có điều khó nói, chưa trải qua chuyện của người khác thì không trách thể người.
Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ Niệm nhi trong ngực, chờ tiểu nha đầu trong ngực mình bình yên chìm vào giấc ngủ, lúc này Hàn Tam Thiên mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên, khi Hàn Tam Thiên tiến vào mộng đẹp không lâu, đêm tối trong thôn đột nhiên có trận âm thanh quái lạ lặng yên. vang lên.
Cho dù âm thanh nhỏ bé như là con gián bò qua, nhưng với sự cảnh giác của Hàn Tam Thiên, gần như trong nháy mắt cũng đã mở mắt trong bóng tối.
"A."
Rất nhanh sau đó, trong đêm yên tĩnh đột nhiên rít lên một tiếng vật gì bị đánh vỡ.
Ngưng Nguyệt, Tần Sương và mấy người Mặc Dương cũng bị âm thanh này làm tỉnh giấc, vội vàng từ giữa phòng chạy ra, đang muốn hô to Hàn Tam Thiên, lúc này đã thấy ở phía cửa, Hàn Tam Thiên đã sớm ôm Hàn Niệm đứng ở nơi đó.
Một đôi mắt ưng lặng lẽ trong bóng tối, nhìn chòng chọc vào phương hướng trong thôn.
"Có chuyện gì vậy?" Tần sương lạnh lùng ngắm nhìn bốn phía, tay đã cầm thần kiếm trấn yêu, làm đủ tư thái phòng ngự.
Hàn Tam Thiên không nói gì, nhưng lúc này Ở giữa thôn đã có đuốc đốt sáng, vô số tiếng bước chân đi về phía bên kia.
"Kia là nhà của trưởng thôn sao?" Tần Sương nghi hoặc mà nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, ánh mắt tràn
ngập hoang mang. Nửa đêm tập kích, mục tiêu là mình, phạm vi phải ở phía bên mình
mới đúng, thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở xung quanh nhà trưởng thôn?
Đây là ý gì?
"Tại sao có thể như vậy?" Hiển nhiên, Tần Sương giống như Hàn Tam Thiên cũng hoang mang vô cùng...
Hàn Tam Thiên lắc đầu, anh cũng không biết.