Chuyện này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Đã từng gặp qua có người vì con trai hay con gái của mình chết đi mà làm những việc này, mặc dù hành vi vô cùng ác liệt, nhưng tối thiểu là người làm cha làm mẹ, tâm tư nhọc lòng về nhiều thứ có khi không cách. nào hiểu được, nhưng ở khía cạnh tình thân mà nói thì cũng có thể.
Nhưng trái lại, hành vi giày vò con trai của
mình cùng một thi thể thì thật sự khiến người ta vô cùng khó tiếp nhận.
Đây chính là cốt nhục của mình, người làm
cha làm mẹ sao lại có thể hại con trai mình chứ?
Phải biết dù sao thì thứ này từ trước đến nay chỉ có ích đối với người chết, người sống vô ích.
Đám người Vương Tư Mẫn có phản ứng đầu tiên chính là không tin, nhưng Hàn Tam Thiên lại cẩn thận hồi tưởng lại bộ dáng của thanh niên kia, dáng người nhỏ nhắn, nhưng lại không thể không thừa nhận một sự thật, ông lão trước mắt và thanh niên kia có mấy phần giống nhau, vô cùng có khả năng là hai cha con.
Vương Tự Mẫn không phục vô thức muốn. phản bác, lúc này, Hàn Tam Thiên vội vàng đứng dậy, thi lễ, nói xin lỗi: "Trưởng thôn xin ngài bớt giận."
"Bằng hữu của ta trẻ tuổi nóng tính, trong lúc nhất thời có chút lỗ mãng, có chỗ đắc tội, mong rộng lòng tha thứ."
+]
Hàn Tam Thiên đứng ra xin lỗi, khiến Vương Tư Mẫn có chút không phục, nhưng cũng không thể nhiều lời, chỉ có thể buồn bực quay đầu sang một bên.
Ngược lại là lão trưởng thôn, nghe thấy Hàn Tam Thiên có thành ý nói xin lỗi, lúc này lửa
giận mới tiêu không ít, khẽ gật đầu, xem như tiếp nhận lời xin lỗi của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bên này cũng nhanh chóng bưng rượu trên bàn, cũng ra hiệu người của
mình đều giờ rượu lên, lúc này mới hướng về phía lão trưởng thôn kính rượu.
Một chén rượu hoàn tất, cũng coi như ân oán tạm tiêu trừ.
Lão trưởng thôn đặt chén rượu xuống, mới chậm rãi mà nói: "Thật ra các ngươi có rất nhiều hiểu lầm, cũng không thể trách các ngươi."
Nói xong lão trưởng thôn nhìn qua các ông lão khác ở xung quanh, một đám người cũng cùng nhau gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Dù sao nói cho cùng thì chuyện của chúng tôi cũng quá mức kỳ quái."
"Đây là đương nhiên, dù các người làm ra vẻ thần bí hay là làm loạn thì đều khiến người bình thường cảm giác rằng các ngươi không bình thường." Vương Tự Mẫn lập tức đánh giá nói.
Mặc dù lời nói của Tư Mẫn có chút bén nhọn, nhưng lần này Hàn Tam Thiên lại chưa ngăn cản nàng nói tiếp, dù sao, điểm.
này thật sự là điểm đáng ngờ vô cùng lớn, cũng là hoang mang lớn nhất trong lòng của tất cả mọi người ở đây.
Lão trưởng thôn nhẹ gật đầu, hiển nhiên hắn cũng hiểu rõ điểm này, thở dài một tiếng: "Đây cũng là hành động bất đắc dĩ."