Sau đó, trán của Đạo Thập Nhị đã toát đầy
mồ hôi lạnh, sự căng thẳng lập tức hóa thành sự sợ hãi tột cùng.
“A..." Đạo Thập Nhị vội vàng thả chiếc khăn xuống, bất giác vô thức lùi về đằng sau.
“Thi..thi..." Đạo Thập Nhị lắp bắp thốt lên.
Lúc này, đám người của Ngưng Nguyệt nhìn thấy phản ứng của Đao Thập Nhị không đúng, sau khi nghe tiếng hét lên của hắn, bọn họ bất giác nhíu chặt mày lại.
Chẳng lẽ tân nương đã chết rồi sao?
Nghĩ đến đây, Ngưng Nguyệt đi đầu vội vàng chạy đến, sau đó từ ánh mắt hoảng loạn của Đạo Thập Nhị mà dò xét vị tân nương đó.
Lúc Ngưng Nguyệt đưa tay ra chạm vào mạch tượng của tân nương, sắc mặt của Ngưng Nguyệt lập tức trở nên trắng bệch.
Còn Vương Tự Mẫn thì vội vàng ôm đầu tân nương vào trong lồng ngực mình, khi nhìn thấy sắc mặt không đúng của Ngưng Nguyệt, đột nhiên trong phút chốc cô phát hiện ra điều gì đó không đúng, giống như là...
Gió vừa thổi qua, chiếc khăn che mặt lập tức bay lên.
Một mùi hôi kỳ lạ lập tức xộc vào mũi của hai người họ.
Một mùi son phấn xen lẫn với mùi thối rữa của thi thể trộn lẫn vào nhau.
Ngưng Nguyệt ngồi gần nhất, nhưng dường như vô tình liếc mắt nhìn xuống nơi phát ra mùi hôi thối, khăn che mặt vừa bay lên, một gương mặt trắng bệch, thậm chí đã bắt đầu thối rữa lập tức hiện ra trước mặt cô.
Đó là một thi thể có mùi hôi thối và đã bắt đầu thối rữa, cho dù trên mặt đã dùng rất nhiều loại phấn dày để che lại, nhưng không những không che lại được những bộ phận đang bắt đầu phân hủy trên mặt, mà ngược lại còn khiến cho gương mặt trở nên gớm ghiếc một cách dị thường.
Bởi vì cơ thể vừa bị ngã xuống đất, rồi lại bị Vương Tự Mẫn ôm xốc lên, cơ thể bị rung lắc nhiều, những con dòi trong miệng vì thế mà không ngừng trào ra bên ngoài.
"Oe."
Vương Tự Mẫn lập tức che miệng lại, xoay
người sang hướng khác, nôn thốc nôn tháo xuống đất.
Ngưng Nguyệt và Vương Tự Mẫn cũng không khá hơn là bao, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi, toàn thân bất giác lui về đằng sau.
Không chỉ là bọn họ, cho dù là Hàn Tam Thiên lúc này đang đứng ở đằng xa kia, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác ớn nhọn.
Không ai có thể ngờ được rằng, vốn dĩ là một vị tân nương được trang điểm một cách lộng lẫy xinh đẹp, dưới một lớp áo phượng đẹp đẽ kia lại là một cái xác đang
phát ra mùi hôi và đã bắt đầu thối rữa.
“Sao lại thành ra như vậy chứ?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đột nhiên cảm thấy trong bụng như đang cồn cào, vô cùng kinh hoàng mà thốt nên lời.