“Tam Thiên, chuyện này thật sự rất không bình thường.”
“Đúng vậy...sao lại có thể như vậy chứ?"
Ánh mắt Hàn Tam Thiên chợt thu lại, sau đó...
Sau đó, Hàn Tam Thiên giường tay lên, ám hiệu mọi người lập tức qua đó.
Nhìn vào tấm bản đồ mà đoàn quân của Hàn Tam Thiên tạo ra, nhất định phải bằng qua ngôi làng này, nếu không phải bằng rừng lội suối, việc này sẽ mất rất nhiều thời gian.
Điều quan trọng chính là, lúc này mọi người. cần được nghỉ ngơi.
“Tam Thiên, thật sự cần phải đi đến đó sao?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vàng lên. tiếng.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh được xem là người có kiến thức sâu rộng nhất ở đây, nhưng lại chưa từng nhìn thấy qua cảnh tượng vừa tang thương vừa vui vẻ kỳ dị trước mặt.
“Đi thôi." Hàn Tam Thiên gật đầu: “Có lẽ đây chỉ là phong tục tập quán ở nơi đây mà. thôi, mặc dù có chút kì lạ. Huống hồ bây giờ chúng ta còn lựa chọn khác hay sao?"
“Đi thì đi thôi, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại sợ bọn họ sao? Ngay cả một ngôi làng nhỏ bé còn không dám tiến vào, vậy làm sao có thể đến được thành Phần Cốt chứ?" Vương Tự Mẫn lớn giọng thốt lên.
“Nói không sai, nơi mà chúng ta muốn đến còn đáng sợ hơn nơi này gấp nhiều lần”.
Sau khi Vương Tử Mẫn thốt lên, tất cả mọi người cũng lập tức hòa nói theo.
“Nhưng điều quan trọng chính là, ngôi làng này không hề có một hơi thở kì quái nào." Lân Long nhẹ nhàng lên tiếng.
Đúng vậy, đây chính là điều khiến Hàn Tam Thiên nghi hoặc, và đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà Hàn Tam Thiên không hề do dự mà muốn lập tức tiến vào làng.
Hàn Tam Thiên dẫn đầu, tất cả mọi người nối bước theo sau, nhanh chóng xuống núi, hướng xuất phát về phía ngôi làng.
Chưa tới mười lăm phút, tiếng kèn vang lên càng ngày càng rõ bên tai họ, họ đã đến cổng làng.
Những tà áo đỏ lượn lờ tung bay, những bóng hình nhẹ nhàng nhảy múa, những khúc nhạc bị thương cao vút vang lên.
Nhìn thấy đoàn quân hàng trăm người của Hàn Tam Thiên đi đến, nhưng những người mặc trang phục màu đỏ ở trước cổng làng lại không hề có ý định dừng lại hành động, vẫn vui vẻ nhảy theo tiếng kèn.