“Đúng vậy, nếu như ở đây cả đêm, e rằng sáng mai chân của tất cả mọi người sẽ bị sưng phồng lên" Mặc Dương cũng gật đầu nói: “Hơn nữa mặt trời đã lặn xuống núi
được một lúc rồi, trời đã dần tối lại, chỉ là một ngôi làng nhỏ, hơn nữa chúng ta lại đông như vậy, có lẽ sẽ không có gì đáng ngại."
1
Hàn Tam Thiên gật đầu, phất tay ra lệnh mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc mọi người đang gấp rút tiến về phía trước, chỉ nửa canh giờ sau, đầm lầy và rừng rậm đã biến mất, một vùng đất khô cằn kéo dài liên tiếp như hoang mạc xuất hiện trước mặt họ.
Mà lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy đằng trước có tiếng kèn vang lên, tiếng
nhạc vang vọng chói tai vang lên từng hồi không ngớt.
Giống hệt như những lời nói của tứ long, vô cùng kì lạ.
Kì quái một cách dị thường.
Ngay cả tiếng kèn này cũng như vậy...
Tiếng kèn vang vọng, đan xen nhau, vang lên không ngừng.
Nhưng điều khiến người khác không hiểu chính là trong tiếng kèn đó không chỉ có những tiếng kêu vang lên, mà còn có những khúc nhạc kèm theo, xen lẫn vào nhau.
“Tam Thiên, rốt cuộc đây là loại kèn gì vậy, rõ ràng nghe giai điệu rất vui vẻ, nhưng ẩn. sâu lại nghe thấy sự bị thương" Đạo Thập Nhị chau mày lại hỏi.
Không chỉ riêng Đạo Thập Nhị, mà tất cả những người ở đây đều có cảm giác giống như vậy.
Mặc dù giai điệu rất vui nhưng nghe lại có cảm giác rùng rợn, lạnh sống lưng.
“Bởi vì đây là khúc nhạc vui nhưng xen lẫn vào đó vẫn có thêm địu nhạc tang tóc đau thương" Ngưng Nguyệt chau mày đáp.
“Không phải là nhạc của trung nguyên chúng ta." Tần Sương cũng lên tiếng.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người, đám người của Trung Bắc Hải lập tức âm thầm nâng kiếm lên, chỉnh đốn lại tư thế, chuẩn bị ứng phó với những nguy hiểm phía trước.
“Chúng ta đang đi tìm chỗ nghỉ ngơi nên phải lễ phép một chút, mọi người hãy bỏ hết kiếm xuống" Hàn Tam Thiên lạnh lùng lên. tiếng.
Đồng thời Hàn Tam Thiên mở rộng tầm mắt để dò xét tình hình xung quanh.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là xung quanh không hề có lấy một hơi thở mạnh.
Nhìn thấy mọi người đều đã thu kiếm lại, Hàn Tam Thiên mới thu ánh mắt lại, đồng thời tự nói với với chính mình: “Có bao giờ nhìn thấy qua khung cảnh như thế này chưa?"
“Tam Thiên, nơi này còn rất cằn cỗi, hay là, nhân lúc vẫn còn chưa nguy hiểm, chúng ta đừng đi qua đó có được không?" Vương Tư Mẫn đáp.
“Nơi này ngoại trừ đất đai khô cằn ra thì không còn thứ gì khác, hơn nữa cách ngôi làng đó cũng không xa, nếu như có nguy hiểm, chúng ta ở đây hay ở đó thì có gì khác biệt chứ?"