Lục Nhược Tâm có chút cười nhạt: "Hiện tại. không cần chúc mừng, đến tương lai đại nghiệp đã thành thì chúc mừng cũng không muộn."
"Đã dùng truyền âm thúc giục nô tỳ rất nhiều lần, hắn nghĩ đến mối hận sâu sắc với Hàn Tam Thiên, ước gì có thể nhanh chóng thành hôn với Tô Nghênh Hạ, giải mối hận. trong lòng." Xi Mộng nói khẽ.
"Thật sao?" Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng, như có điều suy nghĩ.
"Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không nguyện ý để Phương Khôn và Tô Nghênh Hạ thành hôn sao? Nhưng đây không phải ngài tự tay an bài sao?"
Xi Mộng không hiểu, dựa theo đạo lý mà nói thì Phương Khôn và Tô Nghênh Hạ thành hôn sẽ khiến Lục Nhược Tâm vui vẻ mới đúng, tại sao lại không vui vẻ chút nào, ngược lại trên mặt còn có vẻ nghi ngờ nhàn nhạt?
Điều này quả thật kỳ lạ.
Chuyện này có khác gì tự đem đả đập chân. mình chứ?
"Hô." Lục Nhược Tâm thở dài ra một hơi, lông mày vẫn nhíu chặt, rất lâu không nói gì.
"Tiểu thư?" Xi Mộng nói nhỏ.
"Lên đường đi."
Lục Nhược Tâm nghĩ nghĩ, thu hồi ánh mắt, sau đó buông màn kiệu xuống, kiệu phu cũng nhanh chóng nhấc kiệu, hướng về phương xa mà đi.
Mà lúc này, một đầu khác Hàn Tam Thiên cũng lên bờ, hướng về phương xa xuất phát.
Nếu như lúc này có người từ trên không quan sát thì tất có thể thấy Hàn Tam Thiên và Lục Nhược Tâm cho dù cách rất xa