Học được cấp cao mà cấp thấp lại không học được.
Điều này không khỏi khiến người ta phải cười khổ đồng thời lại vô cùng hoang mang.
Nhưng hiển nhiên là tình hình này đã sớm bị hai lão gia hỏa ẩn nấp trong hư không thu hết vào mắt.
+
Hai người ngồi vây quanh bàn cờ, đối với người ngoài mà nói thì hết thảy đều là trong suốt, im ắng, giữa hư không không hề có gì hết.
Nhưng trước mặt hai người lại có bàn có trà, có ván cờ, một hoàn cảnh vô cùng nhàn nhã.
"Tiểu tử ngốc này." Bát Hoang Thiên Thư bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu, định một quân.
"Ngươi và ta đều dùng thị giác thiên thần quan sát mọi chuyện, đương nhiên có ý nghĩa không đồng nhất. Nếu chúng ta là
Tam Thiên thì chưa hẳn có thể bình tĩnh tỉnh. táo." lão đầu quét rác nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ nhàng uống một ngụm trà xanh.
Bát Hoang Thiên Thư nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nói cũng đúng. Một đống lớn nghi vấn, chắc hẳn sớm đã không hiểu ra sao, nhưng có dũng khí đối mặt, hơn nữa còn có thể làm từng bước luyện binh nuôi tướng, thong dong mà đúng, quả thực khó làm được, chỉ là Tần Sương..."
"Có lẽ là một trái bom, có lẽ là Hàn Tam Thiên đăng có thành vương của Vương Tác chi tài, kết cục ra sao thì phải xem Hàn Tam Thiên lựa chọn thế nào." Lão đầu quét rác nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Chỉ sợ là cái trước." Bát Hoang Thiên Thư lắc đầu cười khổ nói: "Lục Nhược Tâm trí. tuệ và xinh đẹp đều rất xứng, dù Hàn Tam Thiên thông minh nhưng ván cờ này lại rất khó."
Nói xong, vừa để quân cờ xuống, trên bàn cờ lúc này đã mây gió nổi lên, sát chiêu sắp tới.
Nhìn thấy đã triệt để đi vào thế chết, lão đầu quét rác biết không có khả năng lật ngược thế cờ, không khỏi lắc đầu cười khổ.
"Ngài giống như hắn, dùng tình cảm là tốt, thế nhưng từ đầu đến cuối sẽ bị tình cảm khiến cho mệt mỏi."
"Thật sao?" Lão đầu quét rác nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia tàn khốc: "Chưa hẳn."
Dứt lời, đột nhiên một cánh tay hất ngang qua, các quân cờ trên bàn cờ đột nhiên rơi toàn bộ xuống đất, bàn cờ trước mặt hai người nổ tung, hóa thành tro bụi.
“Bây giờ thì sao?" Dứt lời, hắn nhẹ nhàng nâng tay lên, lúc này, trên tay của ông lão quét rác vẫn còn cầm một quân cờ.
Sau đó, tột tiếng cạch vang lên, quân cờ lập tức rơi xuống đất.
“Ngươi đã không còn quân cờ nào nữa, huống hồ gì nói đến chuyện giành chiến thắng." Ông lão quét rác mỉm cười nói.
Bát hoang thiên thư sững người, quả thật hành động phá hoại toàn bộ ván cờ là điều nằm ngoài sức tưởng tượng, nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại đó lại là một cách.
“Xem ra người vô cùng tin tưởng Hàn Tam Thiên, cho dù không còn gì cũng muốn bảo vệ tên tiểu tử này" Bát huang thiên thư lắc đầu nói.
“Nếu như quân cờ này đủ cứng cáp, hà cớ gì khi nãy ta phải kẹp lại để bảo vệ nó, nó cũng giống như vậy, không thể tránh khỏi bị hủy hoại." Ông lão quét rác mỉm cười nói.
“Vậy phải để xem tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này, rốt cuộc hắn có cứng cáp được như quân cờ này hay không?"
“Chơi lại một ván nữa không?" Ông lão quét rác mỉm cười nói.