Bây giờ Diệp Cô Thành lại có thể học được tuyệt học như vậy, cho dù phải trả giá lớn đi nữa thì Phù Thiên làm sao có thể bắt bẻ?
"Sức mạnh như vậy, Phù tộc trưởng có hứng thú không?" Khi hắn còn đang ngây người thì lúc này Diệp Vô Hoạn mở miệng.
"Ta?" Phù Thiên ngây người, vui mừng nói: "Diệp thành chủ, ngài... ngài chịu dạy ta sao?"
Nhìn thấy bộ dáng của Phù Thiên như vậy, Diệp Vô Hoan và Diệp Thế Quân nhìn nhau cười âm hiểm một tiếng: "Ta chịu dạy, người dám học không?"
Đối với vấn đề này, hiển nhiên khiến trong lòng Phù Thiên hơi kinh hãi, nhưng sự tham lam đã sớm trỗi dậy, đâu còn chú ý đến được nhiều chuyện như vậy?
"Tốt, nếu người đã dám học thì đương nhiên ta dám dạy, nhưng ta có một điều kiện tiên quyết."
"Diệp thành chủ, không, ông thông gia mời nói."
"Phù Thiên khác với Cô Tô Phương Thiên, chúng ta vốn là thông gia, bây giờ Phù Diệp liên quân cũng rất chặt chẽ, nếu ta học được tuyệt học này thì tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của ông thông gia." Phù Thiên lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Vô Hoan, vội vàng mà nói.
Diệp Vô Hoan gật gật đầu: "Nếu Phù tộc trường đã có tính giác ngộ như thế thì là chuyện tốt. Nhưng người cứ yên tâm, ngươi đi theo ta thì đương nhiên ta sẽ không bạc đãi người. Ngày khác khi ta xưng bá thế giới bát phương thì Phù Thiên người nhất định là dưới một người, trên vạn người."
"Ồ?" Diệp Vô Hoan hơi kinh ngạc.
Lúc này Phù Thiên nhìn về phía Diệp Vô Hoan bên cạnh Diệp Thế Quân, nhẹ nhàng nói: "Phù Thiên chỉ cầu dưới hai người, trên vạn người."
Lời này vừa nói ra, Diệp Vô Hoan và Diệp Thế Quân đều vui vẻ, chén rượu đột nhiên bay tới trong tay Diệp Vô Hoan, nhẹ nhàng nâng lên: "Tốt, không hổ là tộc trưởng Phù Thiên, ta thích, ta kính ngươi."
Phù Thiên không dám thất lễ, xoay người lại, đã thấy chẳng biết từ lúc nào, chén rượu vốn đã bị nóng chảy kia lúc này đã khôi
phục, bầu rượu cũng như vậy, bay thẳng lên trên chậm rãi tự động rót rượu.
Cầm chén rượu lên, Phù Thiên quay người về phía Diệp Vô Hoan và Diệp Thế Quân kính rượu, ngửa đầu uống hết.