Kể từ đó trở đi, Phù Mỹ trở nên vô cùng dâm đãng và ngông cuồng, vui buồn thất thường, thậm chí...có chút biến thái.
Lúc đầu ả ta có vẻ lén lút, nhưng từ bảy ngày trước, Diệp Thế Quân đột nhiên biến mất khỏi nhân gian, chỉ để lại một bức thư di chúc, nhưng bên trong lại không hề có bất cứ nội dung nào về di chúc, điều này càng khiến cho Phù My điên tiết hơn.
Có lẽ đối với ả ta mà nói, bị một người nam nhân tuyệt thế như Hàn Tam Thiên cự tuyệt, đã để lại cho ả ta một sự đả kích cực lớn, còn bị tên nam nhân xấu xí như Diệp Thế Quân không từ mà biệt, càng là sự sỉ nhục vô cùng lớn đối với ả ta.
Cuối cùng ả ta như phát điên, suốt ngày tìm kiếm nam nhân ở khắp nơi để làm chuyện
tằng tịu.
Thậm chí ở những nơi riêng tư còn bắt người khác gọi mình là thành chủ.
Có lẽ, chỉ có làm như vậy mới khiến ả ta nguôi ngoai sự đố kị biến thái trong lòng.
Nhìn ánh mắt đáng sợ của ả ta, Phù Thiên đột nhiên không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Nói" Phù Mỵ tức giận đến đỉnh điểm, lập tức hét lớn lên.
"Thập... Thập Lý Đình." Nhìn lướt qua Phù Mi, Phù Thiên lắp bắp không đủ khí lực nói.
Nghe nói như thế, Phù Mị lập tức vỗ bàn một cái, sắc mặt tái xanh phẫn nộ đứng lên, sau đó vô cùng phẫn nộ xông ra ngoài, Phù Thiên không dám thất lễ, cũng đi theo sát.
Chỉ một lát sau, Phù Mị liền dẫn một đám người hùng thần ác sát cưỡi Thần thú nhanh như gió xông ra ngoài từ phủ đệ.
Vào đêm gió hơi lạnh, nhưng cũng không thể thổi bay đi khí tức tử vong tràn ngập khắp vùng này, trên đỉnh đầu, mặc dù có trăng sáng treo cao, nhưng ở mấy ngàn
dặm chung quanh trung tâm thành Thiên Hồ đều không nhìn rõ, tầng tầng mây đen dày đặc bao phủ, tràn đầy âm u.
Đêm còn sớm nhưng rất yên tĩnh.
Không có người lui tới, càng không có ai mở cửa buôn bán.
Nhưng lại có một chút ầm ĩ, ở vài căn nhà có tiếng đàn ông kêu thảm, phụ nữa khóc lóc, đồng thời còn có một đám mãng phu cười quái dị và dữ tợn.
Bọn hắn đốt giết cưỡng đoạt, bạo ngược vô độ, như chỗ không người.
Ở một nhà khác trong thành, cửa đóng kín, đèn đuốc không rõ, sợ mình bị vạ lây.
Cảnh tượng ở thành Thiên Hồ như thế, những thành trấn xung quanh cũng giống như vậy.
Nhìn như yên tĩnh, kì thực bên trong che giấu cảnh tượng như địa ngục nhân gian.
Loại tình huống này ở thành Dạ Ngọc phía bắc thành Thiên Hồ được nhìn thấy rõ ràng nhất.
+
Trong thành cơ hồ đen sì một mảnh, trên đường phố khi thì có thể thấy được nam giết nữ đoạt, hỗn loạn không còn lời nào để nói, so sánh với cảnh tưởng này, trong một tòa nhà ba tầng trong thành thì lại đèn đuốc sáng trưng, ca múa vui vẻ tiếng cười nói không dứt.
Ở tầng lầu cao nhất, là một lầu các điều khắc, bốn phía dùng tơ lụa trắng che chắn, rất có cảm giác bầu bạn với trăng sáng, đồng môn cùng thiên địa.
Lúc này, trong lầu các có tiếng đàn ưu nhã, một bóng người xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc.
"Uống!"
Ngồi ở chính giữa là một người nam tử nhẹ nhàng tựa người vào một đám nữ tử trang điểm lộng lẫy, cả người lộ vẻ lười biếng mà hưởng thụ, mà những cô gái kia thì mang theo nụ cười quyến rũ, ôn nhu bưng rượu mớm nước quả.
Khu cảnh xa hoa, an nhàn tự do tự tại.