Vì vậy, xét về tình hay về lý, bọn họ đều sẽ không cần phải làm như vậy.
Nhưng nếu như không phải bọn họ làm thì là ai?
Còn người bị treo trên tường thành là ai?
Người của cung Thiên Ngọc có thể sống sót được, đó chính là sự trùng hợp và may mắn của họ, chẳng lẽ còn có cung Thiên Ngọc khác sao? “Tam Thiên, bây giờ phải làm sao, hay là chúng ta ra bên ngoài xem thử?" Mặc Dương vội vã hỏi.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liền chau mày lại: “Ngươi đừng có nóng nảy như vậy, ta thấy
nên là cứ yên lặng quan sát rồi quyết định hành động sau vậy?".
“Không, cần phải ra ngoài xem, hơn nửa không phải một người đi, mà là tất cả mọi người cùng đi"
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.
“Toàn bộ sao?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh bất giác căng thẳng, bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu như tình huống có thay đổi, tất cả mọi người vì mất đi sự bảo vệ, liền sẽ trở thành thức ăn trong mắt của đám thây ma.
“Đúng vậy Hàn thiếu hiệp, hay là chúng ta cứ cẩn trọng một chút, một khi xông ra khỏi
đây, sẽ không còn đường quay lại." Đỗ Nhất Sinh cũng đồng ý với ý kiến của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.
“Không cần, ta đã xem xét kỹ lưỡng rồi." Hàn Tam Thiên nói một cách chắc chắn.
một người cũng không được mất" Hàn Tam Thiên nói với Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, rồi đứng dậy đi về phía cửa sau.
Đi theo một người xem huynh đệ như chính bản thân mình, cho dù có mất mạng cũng không có gì hối tiếc.
“Giết."
Pằng.
Hàn Tam Thiên dùng một chân đạp tung cánh cửa sau, mọi người trong tửu lầu sau khi thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, lập tức đi theo sau lưng Hàn Tam Thiên.
Ở cửa sau vẫn có thây ma, trên đường phố vẫn còn rải rác những thây ma.