Nói đến đây, Đỗ Nhất Sinh thở dài một hơi rồi quay đầu sang hướng khác. “Chỉ là như thế nào?"Hàn Tam Thiên đột nhiên vội vàng, cảm nhận có điều không lành.
“Phượng hoàng kim vũ, không có ở nơi ta." Nghĩ tới nghĩ lui, Đỗ Nhất Sinh liền buồn bã nói.
Nghe thấy những lời nói này, tất cả đệ tử của cung thiên ngọc đều cúi đầu chán nản. “Không có ở chỗ người. Nhưng người là trưởng môn của cung thiên ngọc..." Hàn Tam Thiên vội vàng hỏi.
“Đây chính là nguyên nhân mà hàng trăm năm nay người cung thiên ngọc ta phải xuống núi." Đỗ Nhất Sinh cười khổ nói tiếp: “Bởi vì Phượng hoàng kim vũ bị mất, vì vậy ta mới xuống núi tìm kiếm, mới gặp được mọi người ở đây"
“Mất sao?"
Hi vọng vừa được nhen nhóm lên của Hàn Tam Thiên như bị một gáo
nước lạnh tạt vào mà dập tắt, nhưng vẫn cố gắng hỏi: “Vậy có phải tìm được nó thì cũng có thể cứu được Phù Mãng không?"
Đỗ Nhất Sinh gật đầu: "Có được phương hoàng kim vũ, đương nhiên có thể."
“Vậy các ngươi đã tra ra được gì chưa?" Hàn Tam Thiên vội vã ngước nhìn mọi người xung quanh.
"Nếu như có thể cứu mạng sống của huynh. đệ ta thì cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống thì thế nào?" lúc này Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói, thái độ kiên quyết, khiến người ta căn bản không thể mảy may cãi lại.
Đỗ Nhất Sinh thậm chí có một loại ảo giác vô cùng bàng hoàng, đó chính là nếu như cự tuyệt anh thì chỉ sợ anh sẽ không chút lưu tình đánh chết hắn ở đây.
"Được, nếu Hàn thiếu hiệp đã nói vậy thì ta cũng không khách khí nữa. Chúng ta điều tra tung tích của Phượng Hoàng Kim Vũ bị thất lạc, đến sau này đã tìm người mà chúng ta muốn tìm, cũng biết được vị trí trước mắt của Phượng Hoàng Kim Vũ. Nhưng... chỗ kia khả năng là chỉ có đường chết không có đường sống."
Nói đến đây, Đỗ Nhất Sinh hết sức chăm chú nhìn qua Hàn Tam Thiên.
"Nơi đó ở đâu?"
"Cấm địa Tử Linh, Phần Cốt Chi Thành."