“Chết tiệt, tên khốn kiếp nhà người muốn trêu đùa bọn ta sao?". “Ta sớm đã nói hắn muốn báo thù chúng ta,
muốn sỉ nhục thủ lĩnh của chúng ta, ta sẽ liều chết với ngươi.”
“Các huynh đệ, mau đánh hắn." Dường như chính lúc này, các huynh đệ Liên minh thần bí vì tức giận mà đứng phất
dậy, ai cũng đều muốn xông tới đánh tên Đỗ Nhất Sinh.
Đỗ NHất Sinh nhìn thấy đám người hung hăng muốn xông đến, nếu như là lúc trước liền sẽ không khách khí, nhưng sau khi biết được thân phận của Hàn Tam Thiên, liền không dám chống đối lại, chỉ có thể dùng tay ôm chặt đầu mà thôi.
“Đủ rồi.”
Lúc mọi người bao vây Đỗ Nhất Sinh chuẩn. bị phát tiết, Hàn Tam Thiên đột nhiên lạnh lùng hét lên.
Tất cả mọi người lập tức dừng lại, ngơ ngác đứng sững người trên mặt đất.
“Cứu người không thành thì thôi vậy? Các người đang làm gì vậy chứ? Xem ta đã chết rồi sao?" Hàn Tam Thiện lạnh lùng hét lên.
Tất cả các đệ tử sửng sốt đưa mắt nhìn nhau, rồi lập tức cúi gằm mặt xuống không dám thốt nên lời, đợi chờ cả nửa ngày, Đao Thập Nhị vội vàng lên tiếng: “Chúng ta chỉ là không muốn Phù Mãng bị người khác sỉ nhục."
Nếu như đây là thật, cho dù không cứu được, thì Hàn Tam Thiên tuyệt đối không trách.
“Sao lại vội vã tiễn khách như vậy chứ? Sợ ta dành cơm của các ngươi sao, hay là dành rượu của các ngươi?" Đỗ Nhất Sinh nhìn dáng vẻ muốn tiễn khách của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liền mỉm cười thốt lên.
“Hàn thiếu hiệp đã từng nghe qua song thiện chí tôn chưa?"
Hàn Tam Thiên chau mày lại rồi lắc đầu.
“Nhất thiên triều độ vong hồn, trấn áp vạn tà, nhất thiện bạch cốt nhi nghịch, phổ dẫn tàn khu"Nói đến đây, vẻ mặt của Đỗ Nhất Sinh lại khôi phục sự tự tin lúc đầu: “Vì vậy mới gọi là song thiên chí tôn"
“Chết tiệt” Đột nhiên lúc này, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lo lắng hét toáng lên, như đang nhớ lại điều gì đó.