Hắn vừa mở miệng, Hàn Tam Thiên từ tròn sự đau đớn từ từ mở mắt ra, liếc nhìn hắn nhưng không nói thêm gì.
Nhưng điều này lại khiến ông lão run lên, sau khi định thần lại, liền mỉm cười: “Lỗi lầm. khí nảy, thật sự là do lão phu ngu ngốc, người xem..."
Nói xong, ông lão râu bạc phất tay lên, vài đệ tử dìu Trần Thế Dân bước tới, Trần Thế Dân lúc này vừa được các sư thúc chữa trị, nhưng tình hình còn chưa ổn lại thì lại nhận thêm cơn thịnh nộ của sư phụ.
Lúc này trên khắp mặt hắn là những vết bầm xanh tím khắp nơi, không còn dáng vẻ một tên công từ trắng trẻo khôi ngô, mà bây giờ là bộ dạng của hắn lại vô cùng nhếch nhác.
Hàn Tam Thiên đưa mắt liếc nhìn Trần Thế Dân, sau đó thu lại tầm mắt.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, hắn không hề có hứng thú gì với tên Trần Thế Dân này, tên này chỉ là một tên nhãi nhép mà thôi, Hàn Tam Thiên không hề bỏ vào tầm mắt, thậm chí ngay cả ông lão râu bạc, Hàn Tam Thiên cũng không thèm để ý đến.
“Tên nghiệt đồ này của ta, vì ta chiều nên sinh hư, không phân biệt được thị phi đúng sai, nên nhất thời lừa gạt ta, vì vậy mới phát sinh ra xung đột với Hàn Tam Thiên thiếu hiệp."
“Đúng vậy, đúng vậy."
“Đều là Lục sư huynh có hành vi không chính đáng, phẩm hạnh không đủ,mới ở bên ngoài chọc vào Hàn Tam Thiên thiếu hiệp, còn ở trước mặt sư phụ nói trắng thành đen"
Đám đệ tử nghe theo lời nói của sư phụ, lập tức gật gù nói theo.
“Đúng vậy Hàn thiếu hiệp, người của cung Thiên Ngọc trước nay đều yêu thích hòa bình, Đỗ Nhất Sinh ta cả đời tu tâm dưỡng tính, vì lúc đầu chưa hiểu rõ mọi chuyện nên mới có hiểu lầm với Hàn thiếu hiệp"
Ông lão râu trắng ngập ngừng nói.
Nghe câu nói này, Hàn Tam Thiên không khỏi kinh ngạc, quả thật Hàn Tam Thiên không biết nói gì thêm.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, người hãy quay về chỗ ngồi của mình đi."
Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói, thật sự không muốn nói thêm, không muốn lãng phí thêm thời gian với ông lão râu trắng này.
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên lạnh nhạt, tuyệt tình với bản thân như vậy, nụ cười ngượng ngùng của Đỗ Nhất Sinh lập tức ngưng đọng lại trên gương mặt của hắn, vốn dĩ muốn nói thêm gì đó, nhưng Hàn Tam Thiên đã sớm nhắm chặt hai mắt lại, chỉ có thể gật gù, dẫn chúng đệ tử quay về vị trí.