Mặc Dương không nói gì, chỉ khẩn trương nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút lo lắng thay anh, rất hiển nhiên ngay cả Mặc Dương cũng hiểu rõ, lão râu bạc này tuyệt đối không phải người lương thiện, mà là cao thủ đỉnh cấp chân chính. Mặc Dương nhìn ra, Hàn Tam Thiên thế nào lại không nhìn ra?
Phất trần mềm mềm vậy mà có lực lượng lớn như thế, nếu không phải cao thủ, thì làm sao lại làm được?
Nhất thời, Hàn Tam Thiên chau mày, buông lỏng tay bỏ Trần Thế Dân xuống, rồi mới chậm rãi đứng dậy, trực diện đối đầu lão râu bạc. Hai đại cao thủ đối lập, khí áp xung quanh cũng vì vậy mà khẽ nhúc nhích.
Vừa mới nói xong, ngọc kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay Hàn Tam Thiên, thiên hỏa, nguyệt luân cũng lặng yên xuất hiện...
"Ăn nói hồ đồ, không chịu nổi một kích."
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên xuất ra thiên hỏa, nguyệt luân, lão râu bạc khinh thường lạnh hừ một tiếng.
"Thật sao?" Hàn Tam Thiên âm trầm cười lạnh, trong tay khẽ động, một giây sau, thân hình đã tan biến, đến khi anh xuất hiện lại thì đã mang theo kiếm đứng trước người lão râu bạc không đến mười centimet.
Lão râu bạc nhướng mày, gấp giọng quát
một tiếng, phất trần trong tay vội vàng hóa thành một cây đao trực tiếp chống đỡ mũi kiếm của Hàn Tam Thiên, chân cũng liền lùi
"Chỉ có công kích, không có phòng thủ chính là ngườiphá cho ta."
Tức giận hô to, mũi kiếm ngọc kiếm đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng, một giây sau, phất trần hóa đao bị mũi kiếm mở ra, trực tiếp đâm về phía yết hầu của lão râu
bạc.
Lão râu bạc bối rối vận khí, từ bỏ giao thủ, tung người một cái bay ngược ra ngoài mấy
mét, sợ hãi không thôi sờ vào yết hầu, ngón tay lại có máu tươi chảy xuống từng giọt.
"Ngươi."