"Hàn Tam Thiên, nhìn thấy không? Ai mới là chủ nhân chân chính của búa Bàn Cố, người tầm thường như người chỉ sợ là chỉ có thể dùng búa Bàn Cổ sơ để đốn củi thôi."
Chỉ có thể dùng để đốn củi?
+
Một câu nói này không ngừng quanh quẩn trong lòng Hàn Tam Thiên.Đúng vậy, tay cầm vũ khí lợi hại nhất nhưng từ đầu tới đuôi Hàn Tam Thiên lại không phát huy ra được sức mạnh chân chính của nó, nói một câu phung phí của trời cũng không quá phận.
Không phải nó không đủ mạnh, mà là mình không đủ năng lực.
sự áy náy mãnh liệt khiến Hàn Tam Thiên lúc này có chút tự ti.
"Không đúng." Đột nhiên, ánh mắt Hàn Tam Thiên ngưng lại: "Đến tột cùng các ngươi đã làm gì Tiểu Đào?"
Phương pháp duy nhất để phá giải búa Bàn Cổ và điểm mấu chốt quan trọng nhất sớm đã nằm trên người truyền nhân cuối cùng của Bàn Cổ là Tiểu Đào. Hàn Tam Thiên tuyệt đối tin tưởng tiểu Đào sẽ không nói phương pháp của búa Bàn Cổ cho đám ma
tăng này.
Cho nên, đương nhiên là nàng bị bất đắc dĩ.
Thế nhưng điều gì có thể khiến cho một người đường đường là truyền nhân của Bàn Cổ nói ra những bí mật này chứ? Tộc Bàn Cổ đã trả qua hai lần diệt tộc, cũng từ đầu đến cuối nhất quyết không hé miệng với người ngoài, thậm chí ngay cả khi phải chịu nỗi khổ hồn phách bị luyện hóa cũng nguyện ý tiếp nhận mà không nói bí mật cho người ngoài biết.
Tiểu Đào thân là truyền nhân duy nhất của Bàn Cổ, cho dù nàng bị người ta xóa ký ức,nhưng Hàn Tam Thiên tin tưởng, huyết mạch của người Bàn Cổ tuyệt đối sẽ không để nàng tùy ý bán bí mật gia tộc.
Nàng tuyệt đối sẽ giống với tộc của mình, vì bí mật mà không sợ sống chết.
+
Nhưng điều này vừa vặn cũng là nguyên nhân khiến Hàn Tam Thiên căm tức, một
người ngay cả sinh tử cũng không sợ thì sẽ bởi vì cái gì mà nói ra bí mật?
Hay là dùng cách tra tấn phi nhân?
Nhất định là vậy.
Nghĩ tới đây, trong hai mắt Hàn Tam Thiên bốc lên ngọn lửa vô danh điên cuồng thiêu đốt.
Anh luôn xem tiểu Đào là em gái của mình, vào lúc nguy nan nhất nàng cũng nói phương pháp sử dụng búa Bàn Cổ cho anh, nhưng nàng lại bị người tra tấn, Hàn Tam Thiên làm sao lại không tức giận?
Nhớ tới Thi Ngữ và Phù Ly ở ngoài thành thiếu chút nữa cũng đã gặp chuyện không may, lửa giận trong người Hàn Tam Thiên như núi lửa phun trào. Nhìn qua lão hòa thượng cười âm hiểm, Hàn Tam Thiên thậm chí ngay cả kiếm cũng không đợi nó rơi xuống, mà là trực tiếp giơ quả đấm lên, thân hình vọt tới.
"Lão tặc, ta muốn mạng chó của ngươi."
Phát một quyền lên.
Đánh ra trong nháy mắt.
Không khí trực tiếp bị xé rách bởi vì ma sát, cũng nhen lửa, một quyền mang theo lửa hừng hực của Hàn Tam Thiên trực tiếp xông lên.
"Ta thật sự muốn xem nắm đấm của người lợi hại, hay búa Bàn Cổ của ta sắc bén." Lạnh giọng quát một tiếng, giờ búa lên lần nữa, nhắm thẳng vào Hàn Tam Thiên.
Búa đối đầu với quyền.
Nhưng điều khiến lão hòa thượng trợn mắt hốc mồm là khi hắn chặt một búa xuống, theo lý thuyết thì lúc này tất nhiên Hàn Tam Thiên sẽ tránh né mũi nhọn cũng như cách anh đã dùng kiếm vừa rồi.
Lão hòa thượng xác thực không có cách nào phá giải bảy mươi hai lộ thần kiếm, tu vi của hắn vẫn còn thua kém ở điểm đó.
Nhưng lúc trước dựa vào tiến công của búa Bàn Cổ, quả thực đã ép bản thân Hàn Tam Thiên từ tấn công chuyển thành phòng thủ, đương nhiên lúc này khi Hàn Tam Thiên trực tiếp vật lộn với búa Bàn Cổ thì làm sao anh có thể không tránh được?
Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên rõ ràng không nghe được, thậm chí trong hai mắt có từng tia từng tia huyết hồng, khí đen từ trong thân thể phóng thích ra ngoài.
Ma long chi huyết bạo phát thêm lần nữa.
"Đáng chết." Lão hòa thượng phẫn nộ hộ một tiếng, không khỏi tăng thêm sức mạnh trong tay, muốn dùng một búa chém chết anh.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên như lửa, vẫn hướng về phía trước như cũ, không sợ chút nào.
"Cái gì?"
Bên cạnh, Minh Vũ một chiêu tránh thoát đợt công kích của thiên hỏa nguyệt luân, nàng nhìn qua Hàn Tam Thiên lúc này
không muốn sống phóng tới lão hòa thượng, mà lão hòa thượng kia cũng đã cầm cây búa giơ lên tới đầu của anh.