Nhìn thấy nụ cười khiến người khác lạnh cả sống lưng của Hàn Tam Thiên,sắc mặt lão hòa thượng đột nhiên thay đổi.
Độc mà hắn đích thân chuẩn bị lại không có tác dụng.
Huyền ngọc tinh tỏa mà các tổ tiên trong chùa truyền lại cũng không hề có tác dụng.
Đây là chuyện mà trước đây họ không dám nghĩ tới, bởi vì nó là thần vật trong bất cứ cuộc đại chiến nào nó đều chưa hề thất bại.
Nhưng hôm nay hai thần vật dùng để đối phó với một người, nhưng kết quả lại thất bại thảm hại.
Đây không phải là bởi vì bọn họ không cố gắng, hoặc là khinh thường địch, mà rẻ ràng là kẻ địch quá mạnh, khiến bọn họ phải bó tay.
“Phá cho ta."
Hàn Tam Thiên hét lên một tiếng, đưa tay lên, một luồng sức mạnh khổng lồ lập tức xông tới.
Kết giới trong suốt đó vốn dĩ có thể ngăn cản được đòn tấn công của kẻ địch, nhưng với nguồn sức mạnh mãnh liệt này đã khiến cho kết giới bị nứt.
“Tên tiểu tử này." Sự kiêu ngạo của vị hòa thượng trung niên lúc này đã hóa thành sự sợ hãi tột độ.
Từ một góc độ nào đó mà nói, cái hang động đen này giả làm hang động của Dạ Ma để dụ hoặc Hàn Tam Thiên, nhưng thực tế nó vẫn còn một giá trị khác.
Cái gọi là trận luyện ma, người luyện không phải là Dạ Ma mà là Hàn Tam Thiên.
Vì vậy.
Tác dụng chính của động mà chủ yếu chính là để nhốt Hàn Tam Thiên, vì để tránh trong quá trình tu luyện, Hàn Tam Thiên bởi vì đau đớn mà bộc phát ma tính, đến lúc đó lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì có được nó sẽ có thể trách được phát sinh những chuyện không tốt.
Vì vậy kết cấu bên ngoài của động ma này không chỉ giống bên ngoài, mà kết cấu bên trong cũng hệt như vậy.
Hàng vạn tên hòa thượng, lúc đầu tập hợp lại liền ngày đêm thiết lập kết giới, các vật liệu được sử dụng đều là cực phẩm của thế giới bất phương, vừa rắn chắc và không để dàng bị phá hủy.
Nhưng điều khiến bọn họ không thể ngờ tới, chỉ cần một chiêu của Hàn Tam Thiên thì đã khiến cho kết giới trong suốt kiên cố kia trong động ma bị vỡ nứt ra.
Vẫn còn một câu nói nữa, không phải bọn họ không đặt Hàn Tam Thiên vào trong tầm mắt, càng không phải do bọn họ vô dụng, mà rõ ràng là Hàn Tam Thiên quá tài giỏi.
“Đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Đợi hắn. xông ra giết chết chúng ta sao? Tất cả mọi người, lùi xuống cho ta"Lão hòa thượng hét lên, dường như không còn quan tâm đến hình tượng vào lúc này, lập tức bay lên không trung.
Hắn vừa chạy đi, tất cả hòa thượng đều vội vàng chạy theo sau.
Minh Vũ cũng nghiên chặt răng, hai mày nhíu chặt lại, tâm trạng vô cùng phức tạp, sau đó liền vẻ ra hình tròn nước, rồi bay về phía đỉnh vách núi.
“Pằng, pằng pằng"
Sau đó là các câu thần chú vang lên.
“Vạn vật trên đời rồi sẽ trở về với cát bụi, diệt trừ yêu nghiệt, phật độ trừ yêu, chư vị đệ tử"
“Có."
“Hóa ma điểm yếu, dĩ ngộ chi thân, luyện thế thương sinh"
“Luyện thể thườn sinh" Các hòa thượng đồng thanh hô vang.
“Mở trận luyện ma"Lão hòa thượng giang rộng cánh tay, trên người là áo cà sa óng ánh đỏ rực vô cùng uy nghiêm.
“A di đà phật."
“A di đà phật."
“A di đà phật."
Đồng thời, các hòa thượng xung quanh đều nhắm mắt niệm thần chú, trong chốc lát, âm thanh a di đà phật đã lan rộng khắp núi.
cùng theo đó là âm thanh gõ mõ.
Còn có tiếng hát ngắt quãng của lão hóa thượng, lời bài hát là thứ từ ngữ phật kì lạ, nghe không thể hiểu, cũng không hiểu hắn đang làm gì. Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy dường như mặt trời đang mọc trên đỉnh đầu, sức nóng đột nhiên thông qua hang động thâm nhập vào cơ thể, cho dù mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên cũng cũng khó tránh khỏi cảm thấy sự nóng rát toàn thân.
Mồ hôi túa ra trên trán, sau lưng mô hôi chảy khiến ướt cả y phục.
Nhưng lúc Hàn Tam Thiên vận khí để khống chế sức nóng đó, đột nhiên mặt trời trên đỉnh đầu như tan biến, trời đất bỗng chốc tối sầm lại, giống như ban đêm, vị trí của mặt trời khi này đã được thay thế bằng mặt trăng.
Mặt trăng treo trên đỉnh đầu, ánh sáng bạc lan tỏa khắp nơi, đột nhiên nhiệt độ trong động thay đổi, lạnh đến thấu xương.
Hàn Tam Thiên vận công, biến ra một vòng tròn năng lượng, cho dù là lạnh hay nóng đều bị tách ra khỏi cơ thể.
Vòng năng lượng được tạo thành từ khí hỗn thuần, có thể biến hóa thành hàng vạn khí.
Ở trên đỉnh vách đá, thông qua kết giới trong suốt, lão hòa thượng cùng tất cả hòa thường nhìn thấy Hàn Tam Thiên cười đầy tự tin.
Mọi thứ đối với Hàn Tam Thiên không khác gì trò chơi.
“Tiếp tục luyện" Lão hòa thượng tức giận hét lên một câu, bộ dạng nghiến chặt răng của hắn, thậm chí khiến người khác cảm nhận được nếu như hắn thêm một chút sức nữa thì hàm răng sẽ bị gãy ngay lập tức.
“Thế vô bồ đề, bổn kính ưng thước, khổ hải
chi kính..."
Một đám hòa thượng lại tập trung niệm kinh.
Đột nhiên những kí tự phật từ phiện bọn họ bay ra, tập trung và trôi nổi trên khắp không trung.
“Vạn phật tại tâm, ngàn phật tại thủ, khởi phật kì!"
“Phù, phù, phù."
Vô số các lá cờ phật xuất hiện xung quanh, đếm bằng mắt có thể đếm được là một trăm lẻ tám cái.
“Phá."
Vị hòa thượng trong tay cầm một lá cờ chính, còn một tăm kẻ bảy lá cờ khác cũng theo sau, mục tiêu chính là hướng tới động ma.
Vô số kí tự phật trên trời đồng thời cũng bay về hướng động ma, lúc bay xuống những kí tự này xếp thành một hàng, cuối cùng hóa thành một con rồng vàng phá động ma.
Nụ cười của Hàn Tam Thiên như ngưng lại, mặc dù khoảng cách xa như vậy nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức áp chế của những kí tự phật đó mạnh mẽ đến cỡ.
Trong tay tiếp tục vận khí hỗn thuần.
“Hừm"
"Pång."
Con rồng vàng đánh đến, khí hỗn thuần trong tay của Hàn Tam Thiên cũng được phóng ra.
Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt.
Một tiếng nổ vang lên, cả người của Hàn Tam Thiên bị một lực nào đó áp chế xuống đầu gối, rồng vàng bị đánh thành vô số tia hào quang, nhưng điều khiến tất cả kinh ngạc đó chính là những hào quang này không bị mất đi, mà bị động ma hút vào.
Chỉ trong chốc lát, hang động đen ngòm liền biến thành màu vàng của ánh hòa quang.