Hàn Tam Thiên lúc này mới phản ứng, hơi sững sờ: "Đại sư có gì phân phó."
Lão hòa thượng cười một tiếng, bước mấy bước dẫn Hàn Tam Thiên đi tới vách đá, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Bần tăng đã tính rồi, hôm nay trời trong gió nhẹ, chính là thời điểm phục ma, cho nên đã chuẩn bị trước, gọi đệ tử bày ra trận pháp Vạn Phật luyện ma."
"Đại sư cực khổ rồi."
"Chúng tôi chỉ làm một ít chuyện mà thôi, không tính là vất vả gì, có thể đánh giết Dạ Ma hay không phải dựa vào Hàn thí chủ, ngài mới thật sự là người hao tổn sức lực." Lão hòa thượng nhẹ giọng lắc đầu cười khổ nói.
1
"Khi mặt trời vừa mọc thì pháp chủ của vạn tăng chúng ta có thể đạt tới cảnh giới tối cao, lúc này, đường vào nơi ở của Dạ Ma sẽ mở ra, quá trình này chỉ ước chừng khoảng mười giây, cho nên Hàn thiếu hiệp ngài phải tranh thủ thật nhanh."
"Mười giây đối với ta mà nói là đủ rồi." Cho dù là vực sâu vạn trường thì với thái hư thần bộ của mình, Hàn Tam Thiên có lòng tin có thể làm được.
"Tốt, sau khi tìm được chân thân của Dạ Ma, người hãy sử dụng Bàn Cổ Phủ để giết chết hắn, có vấn đề gì không?" Lão hòa thượng hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Không có vấn đề."
"Vậy thì thiên hạ thái bình này xin giao đến trong tay Hàn thí chủ, Thiên Nhi."
"Sư phụ, có Thiên Nhi."
"Tháo kim cà sa xuống giao cho Hàn thí chủ."
"Vâng."
Vừa mới nói xong, tiểu hòa thượng liền giúp lão hòa thượng gỡ cà sa trên thân xuống đưa tới trước mặt Hàn Tam Thiên.
"Đại sư, không cần đâu, Hàn Tam Thiên không cần thế này, chỉ là một Dạ Ma nho nhỏ mà thôi, không tổn thương được ta." Hàn Tam Thiên lắc đầu.
"Đây là cà sa thiên long tử kim của chùa chúng ta, gặp lửa không thay đổi, gặp nước không thấm, yêu tà khó mà tiếp cận, Dạ Ma vô cùng lợi hại, thí chủ không thể chủ quan." Lão hòa thượng nói.
"Sư phụ, nếu Hàn thí chủ không muốn thì ngài mặc vào đi, nếu ngài không mặc áo cà sa này thì quá... quá nửa canh giờ, ngài liền sẽ.." Nghe Hàn Tam Thiên nói không muốn, tiểu hòa thượng Thiên Nhi lập tức lóe
lên vẻ vui mừng trong mắt, vội vàng đưa cà sa cho sự phụ mình, sau đó lo lắng nhìn qua sư phụ.
+
"Thiên Nhi, phật gia có câu, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, thân là người của Phật môn, vạn sự lấy thân mình ra dẫn đầu, chớ lưu luyến chuyện sinh tử, chớ ở mãi trong phú quý." Một lời nói khiến tiểu hòa thượng gục đầu xuống, sau đó, lão hóa thượng mới nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Mặc dù Hàn thí chủ lợi hại, nhưng Dạ Ma cũng không thể khinh thường, ngài mặc vào cà sa thiên long tử kim để bảo hộ chu toàn đi."
Mặc dù Hàn Tam Thiên không biết lão hòa thượng cụ thể làm sao vậy, nhưng nghe được trong lời nói của tiểu hòa thượng Thiên Nhi, cà sa này có thể là vật bảo mệnh của lão hòa thượng, trong lòng ít nhiều có chút cảm động: "Tam Thiên thật sự không cần."
"Hàn thí chủ." Lão hòa thượng bối rối nhìn qua Hàn Tam Thiên, suy nghĩ nửa ngày, cắn răng một cái, đột nhiên muốn nhảy xuống dưới vực, Hàn Tam Thiên một tay bắt lấy, gấp giọng nói: "Đại sư có ý gì?"
"Hàn thí chủ vì muôn dân trong thiên hạ mà chiến đấu, lại vì sự sống chết của lão tăng mà không nguyện ý mặc vào cà sa bảo mệnh, như vậy lão phu còn mặt mũi nào nhìn muôn dân trong thiên hạ? Chỉ có thể lấy cái chết tạ tội."
"Đại sư, người đang làm gì vậy, trên người ta có phòng ngự đặc thù, đừng nói Dạ Ma, cho dù là Ma Long muốn bắt ta không có quá nhiều biện pháp." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nói.
"Chuyện này là thật sao?" Lão hòa thượng nói xong, nghi ngờ nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Nhưng ta thấy trên người người cũng không có thần khí đặc thù gì có thể hộ thân, chẳng lẽ ngươi vì an ủi lão tăng nên mới nói như vậy? Như vậy tuyệt đối không thể, nếu không lão tăng mỗi ngày sau này đều sẽ trải qua trong hối hận."
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Trên người ta có một kiện áo giáp màu tím, bình thường ẩn nấp ở trên người nên không nhìn thấy được."
"Hàn thí chủ, nếu như người thật sự có thì có thể để chúng ta nhìn xem không, tối thiểu cũng làm cho sự phụ an tâm, ông ấy.." Nói đến đây, trong mắt tiểu hòa thượng Thiên Nhi đã ngậm nước mắt.
"Thiên Nhi, không thể càn quấy." Lão hòa thượng lạnh mặt quát một tiếng.
"Nhưng Thiên Nhi từ nhỏ được sự phụ nuôi dưỡng thành người, nếu sư phụ không còn nữa, Thiên Nhi..." Bị sư phụ quát lớn, Thiên Nhi ủy khuất, nước mắt rơi xuống.
"Được." Hàn Tam Thiên cũng là người làm cha, đương nhiên đau lòng đứa nhỏ, trong tay vận lực một chút, bất diệt huyền khải lập tức nở rộ hào quang màu tím xung quanh người.
"Cái này..." Nhìn trên người Hàn Tam Thiên hiện ra ánh sáng màu tím của bất diệt huyền khải, lão hòa thượng lập tức sợ nói không ra lời.
Sau khi Lão hòa thượng khiếp sợ, liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, đồng thời trong mắt nhẹ nhàng nhìn về phía bất diệt huyền khải: "Chiến giáp này phát ra ánh sáng màu tím, bên trong chứa sức mạnh kinh người, quả nhiên không phải vật tầm thường."
"Ta có thể kiểm tra không? Hàn thí chủ?"
Thấy Hàn Tam Thiên gật gật đầu, lão hóa thượng cũng không nói nhảm, dùng sờ nhẹ
một cái, trên mặt nhất thời lộ ra một loại thần sắc bội phục: "Đồ tốt, đồ tốt, quả nhiên là đồ tốt, đã có đồ vật như thế này thì cà sa thiên long tử kim cũng quả thật có chút dư thừa."
"Đã là như thế thì bần tăng cũng yên lòng." Lão hòa thượng cười nói.
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, thu hồi bất diệt huyền khải một lần nữa, cả người khôi phục lại vẻ ban đầu.