"Nói đi chứ." Phù Mãng thật sự quá sốt ruột, những chuyện liên quan đến Hàn Tam Thiên thì hắn tự nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương.
"Có gì thì nói thẳng đi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng nói.
Đệ tử gật gật đầu, lúc này mới lên tiếng nói: "Thật ra ta cũng không quá tin tưởng. Nhưng... Nhưng ta phát hiện minh chủ hình như có quen biết với thủ lĩnh của tang thi, khi minh chủ đến gần tường thành thì đột nhiên có một hòa thượng áo đen xuất hiện, hai người nói cái gì ta không nghe được, nhưng xem ra hai người trò chuyện rất thoải mái, không lâu sau... hòa thượng áo đen rời đi, minh chủ cũng đi theo hắn."
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến mọi người kinh hãi.
Cái này không phải là nói Hàn Tam Thiên rất có thể quen biết với người thao túng tang thi, thậm chí là cùng một bọn sao?!
Nhưng chuyện này làm sao có thể?
"Có phải là người nhìn lầm rồi hay không?" Phù Mãng cau mày nói.
"Lời nói này vô cùng có khả năng." Mặc Dương cũng biểu thị đồng ý.
Đám người cũng gật gật đầu, thử hỏi làm sao Hàn Tam Thiên có thể cùng một bọn với người khống chế tang thi chứ?
"Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng vấn đề là.." Đệ tử lắc đầu, đắng chát nói: "Ta tận
mắt thấy mình chủ chủ động thu hồi tất cả tiến công, khi minh chủ bay đến trên tường thành còn vô cùng nhàn nhã nhìn bầu trời, thử hỏi, nếu như hắn đang truy đuổi thì tại sao lại như vậy chứ?"
Một câu này trực tiếp nện một chùy vào trong lòng mọi người.
"Ta cảm thấy, minh chủ không phải là... là... chuyển sang trận tuyến bên kia rồi chứ?" Đệ tử nói xong lời này thì cúi đầu xuống rất thấp.
Nếu là người bình thường nói như vậy, Phù Mãng tuyệt đối sẽ không khách sáo, nhưng những đệ tử này đều là những huynh đệ trải qua sống chết không rời không bỏ, cho nên đương nhiên nếu không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra thì bọn hắn căn bản cũng không khả năng hoài nghi Hàn Tam Thiên.
Một đám người không ai nói gì, cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Từ tình cảm cá nhân mà nói, đương nhiên bọn hắn tin tưởng Hàn Tam Thiên vô điều kiện.
Từ hiện thực mà nói, lời của đệ tử cũng là thật, thêm nữa ma tộc vốn đã giúp Hàn Tam Thiên, nếu người khống chế tang thi là ma tộc thì chuyện này cũng không phải không có khả năng.
-
1
Qua hồi lâu, giang hồ Bách Hiểu Sanh khẽ ngẩng đầu, nhíu mày mà nói: "Cho dù như thế nào, ta tin tưởng Hàn Tam Thiên."
"Đúng, cho dù Hàn Tam Thiên là ma tộc, thì có làm sao? Hắn đi đâu, chúng ta liền đi đó, hắn là thần, chúng ta cũng là thần, hắn là ma, vậy chúng ta cũng là quỷ, dù sao Hàn Tam Thiên ở đâu thì chúng ta sẽ ở ngay đó."
"Nói không sai, chúng ta và Hàn Tam Thiên mãi mãi cùng nhau."
Sau khi cả đám người trải qua kinh hãi thì cũng quyết định chủ ý rất nhanh.
"Vậy chúng ta cũng không cần lo lắng quá
mức, vốn dĩ chúng ta đang lo lắng số lượng tang thi quá nhiều, đang vây chặt sít sao. Nếu như Tam Thiên quen biết với người sau lưng thì không còn gì tốt hơn, không đánh mà thắng."
-
"Nhưng Tam Thiên làm việc này không chính thống chút nào, tốt xấu gì trước khi đi cũng nói với đối phương thu hồi tang thi đi, đừng vây quanh chúng ta nữa."
Sau khi tiếp nhận hiện thực, nỗi lòng lo lắng của đám người cũng dịu xuống.
"Được rồi, đối với chúng ta mà nói thì đây không phải là chuyện gia nhập vào phe cánh khác nên không cần khẩn trương. Gọi tất cả mọi người xuống uống rượu đi, ông chủ ra đây, mang rượu ngon thức ăn ngon lên." Phù Mãng cũng vui vẻ nói.
Giang hồ Bách Hiểu Sanh lại nhíu mày: "Phù Mãng, hay là trước tiên đừng làm loạn, người suy nghĩ một chút, nếu như Tam Thiên quen biết đối phương, như vậy những tang thi này xuất hiện với mục đích gì?"
"Ai nha, có thể trước đó đối phương cũng không biết là Hàn Tam Thiên, chuyện lũ lụt xông vào miếu Long Vương thì thế giới bát phương mỗi ngày đều có."
"Nhưng..."
"Phù Mãng, nếu như chúng ta suy đoán sai, những tang thi này vẫn cứ vây quanh mà chúng ta lại rượu ngon thịt ngon ăn uống no say thì làm sao bây giờ?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh vội vàng nói.
"Vẫn nên chờ Tam Thiên trở về, chúng ta hỏi rõ ràng rồi nói sau." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nói.
"Ai nha, các huynh đệ đều mệt mỏi, thêm nữa lòng quân đã tương đối tan rã, ăn một bữa ngon, tinh thần của mọi người cũng thêm phấn chấn, trấn thủ cũng càng thêm dễ dàng, ông chủ, tiểu nhi, mau ra đây làm thức ăn đi."
"Còn mấy người khác đi gọi các huynh đệ xuống dùng cơm."