Tay trái gầy gò vận công, tay phải đỡ lưng đứng dậy, cho dù đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ của bốn con phượng hoàng, thậm chí chúng còn gây sức ép với Dạ quỷ, nhưng hắn chỉ hơi khó chịu khi bị tấn công mà thôi.
Bởi vì với cương vị chúa tể ở đây mang lại cho hắn sự kiêu ngạo và tự tin vô tận.
“Rác rưởi."
Dứt lời, đối mặt với bốn con phượng hoàng, hắc khí của Dạ quỷ lập tức biến thành một con rồng đen khổng lồ, trực tiếp nhào tới bốn con phượng hoàng.
“Thế gian này, mặt trời là chính, mặt trăng là phụ, đàn ông là trời, phụ nữ là đất, rồng ở trên trời, phượng ở dưới đất, vì vậy phượng hoàng của ngươi là cái thá gì chứ?" Dạ quỷ nói một cách mỉa mai.
“Hừm."
Con rồng khổng lồ gầm lên một tiếng.
+)
Rồng đấu với phương.
Phù.
Trong trận đấu kinh thiên động địa không thể tưởng tượng được này, con rồng đen khổng lồ hung hăng bay đến cắn vào cổ của con phượng hoàng.
Nhưng lúc con rồng ấy cắn vào cổ một con phượng hoàng, thì con phượng hoàng đó giống như bong bóng đột nhiên hóa thành khí rồi biến mất.
Nhưng cách đó vài mét thì con phượng hoàng bị cắn lúc này đột nhiên xuất hiện, cùng với ba con phượng hoàng kia hợp lại, tấn công Dạ quỷ.
“Cái gì?"
Dạ quỷ hoảng hốt không tin vào mắt mình.
Rõ ràng con rồng khổng lồ đang tấn công phượng hoàng trên không trung.
“Sao lại có thể như vậy?"
Dựa vào năng lực của bạn thân, nha đầu này hoàn toàn không thể đấu lại hắn.
Chỉ là bốn con phượng hoàng nhỏ bé sao lại có thể đấu lại được với con rồng khổng lồ của hắn chứ?
Điều này là không thể.
Phù Dường như lúc này, không còn sự cản trở của con rồng, bốn con phượng hoàng tốc độ tấn công về phía Dạ quỷ.
“Ngươi cho rằng vượt qua sự cản trở của con rồng của ta ngươi liền có thể chiến thắng sao? Nực cười, trong mắt ta, ngươi không là cái thá gì".
Dạ quỷ lạnh lùng nở một nụ cười, cho dù là như vậy hắn vẫn không hề hoảng loạn, thậm chí còn có ý chế giễu, khinh thường.
Đó chính là có khả năng tuyệt đối trong việc tấn công và phòng thủ.
“Rác rưởi."
Gầm lên một tiếng, sau đó hắc khí lập tức bao vây khắp người của Dạ quỷ.
Bốn con phượng hoàng trắng cũng nhanh chóng tấn công về phía Dạ quỷ.
Trên mặt của Dạ quỷ treo một nụ cười vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi bốn con phượng hoàng trắng xông đến tấn công luồng hắc khí, đột nhiên tản ra thành bốn luồng bạch khí, cùng với hắc khí trên người của Dạ quỷ bùng nổ, sau đó chiến đấu kịch liệt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, bạch khí đã tan biến trong hắc khí.
Tất cả dường như bắt đầu yên ắng trở lại.
“Ha ha ha ha.." Dạ quỷ đắc ý cười lên một cách điên cuồng.
Cho dù Dạ quỷ vô cùng ngạc nhiên tại sao nha đầu này lại có thể ở địa bàn của hắn mà có thể có sức chiến đấu khiến hắn kinh ngạc như vậy.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa rồi.
Quan trọng chính là, bây giờ hắn là chúa tể ở đây.
Cho dù xuất hiện một chướng ngại ngoài dự đoán, nhưng đó thì đã làm sao?
“Tiểu muội muội, tướng mạo thật xinh đẹp. Người nói Hàn Tam Thiên chính là người trong lòng của ngươi, thật tốt, bây giờ Hàn Tam Thiên đã trở thành nô lệ của ta, còn người thì sẽ trở thành người của ta. Tiểu
muội muội, có phải ta đối xử với người rất tốt không? Hay là như thế này, ta sẽ thành toàn cho hai người thành một đôi uyên ương? Ha ha ha ha." Dạ quỷ tự mãn cười phá lên.
“Ngươi là một tên khốn nạn, người đừng có
mơ mộng giữa ban ngày" Tứ quái tức giận hết lên, muội muội của hắn bị sỉ nhục như vậy, sao hắn có thể nhẫn nhịn được."
Tức giận từ mặt đất bò dậy, muốn ngay lập tức dạy dỗ cho tên Dạ quỷ này một bài học, nhưng ở đây, Dạ quỷ chỉ cần cử động một ngón tay, thì tứ quái của giang bắc thất quái đã bị ném ra xa mấy mét, miệng ngay tức khắc hộc máu ra.
“Rác rưởi." Dạ quỷ nở một nụ cười u ám, vô cùng ngạo mạn.
“Có thể làm một đôi uyên ương cùng chết với hắn chính là phước ba đời của ta, nhưng ta có thể chết, còn hắn thì không, vì vậy không cần người hao tâm tổn sức" Tử Tình vô cùng kiên định, đưa hai mắt ngước nhìn Dạ quỷ, lạnh lùng thốt lên.
Dứt lời, Tử Tình từ từ nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu niệm những câu thần chú kì quái.
Dạ quỷ ngao ngán mà lắc đầu: “Tiểu muội muội, nếu ta là người ta sẽ không cố gắng kháng cự làm gì, có sức lực để chống đối lại ta, hay là để dành lại mà dùng khi ở trên giường cùng với ta."
Dứt lời, Dạ quỷ cười lên điên cuồng.
"Ha..."
Nhưng ngay khi hắn điên cuồng cười, thì âm thanh đột nhiên như bị nghẹn lại nơi cổ họng, vẻ mặt điên cuồng cũng đông cứng lại...
Hắc khí nhàn nhạt xung quanh hắn. Lúc này hiện lên bạch khí kì lạ.
Hắn cũng cảm nhận được cơ thể đang dần đau nhói.
Mặc dù chỗ đau rất nhỏ nhưng lan ra tất cả các huyệt đạo, lúc tụ lại khiến Dạ quỷ vô cùng khó chịu.
“Sao lại...sao lại có thể như vậy?" Dạ quỷ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở đây, chỉ cần hắn không đồng ý, thì bất cứ ai cũng không thể khiến hắn bị thương, chỉ cần hắn không bằng lòng thì không ai có thể động đến hắn.
Nhưng khung cảnh trước mắt...
Đây rốt cuộc là như thế nào?
“Ngươi...ngươi đã làm gì với ta?" Hắn điên cuồng đưa mắt nhìn về Tử Tình.
“Chỉ là đang dội rửa trái tim dơ bẩn của người mà thôi.” Tử Tình đột nhiên mở mắt ra.
cùng với giọng nói dễ nghe của cô là một tiếng nổ vang lên.
“Pằng pằng pằng"
Cơ thể của Dạ quỷ giống như dây pháo bị châm lửa, lách tách vang lên rồi nổ tung.
Máu chảy ra từ các huyệt đạo, cảnh tượng vô cùng tàn khốc và kinh rợn.
“Đây.."
“Trời ơi, thất muội.."
“Thất muội đã đánh bại Dạ quỷ"
“Đây làm sao có thể chứ? Thất muội hoàn toàn không thể học được võ công, càng không có một chút tu vi nào, nhưng..."
Tứ quái, ngũ quái, và cả lục muội Liễu Sa cũng nhìn đến ngây ngốc, thất muội mà bọn họ quen biết mấy chục năm nay có bản lĩnh và năng lực như thế nào, chính họ là người hiểu rõ nhất.
Nhưng lúc này giống như đã biến thành một con người khác, thật sự khiến họ khó hiểu.
“Đúng vậy, đây là chuyện không thể nào?"
Đám người thất quái đều không thể hiểu, những người ngoài càng khó tin, nhìn cảnh tượng khiến người khác khinh ngạc, giống hệt như trong giấc mơ.
Không phải Dạ quỷ đang thương hoa tiếc ngọc, cố ý diễn trò như vậy chứ?
Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân của Dạ quỷ cũng không thể tin được.
Dù gì đây cũng là địa bàn của hắn, hắn quả thật không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không phải nói là Tử Tình lợi hại như thế nào, mà là lĩnh vực hắn thống trị đã xảy ra vấn đề.
Bản thân là chúa tể, hắn nói một thì là một, nói hai là hai, nhưng bây giờ hắn nói một thì là 0.999, nói hai thì lại là 1.999, mặc dù khác biệt khá nhỏ nhưng dường như từ một góc độ nào đó hắn đã dần mất đi uy quyền, chính là sai một li đi một dặm.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể như vậy." Dạ quỷ đang nhếch nhác đứng dậy, hai mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Nhưng lập tức, hai đồng tử liền thu lại: “Rốt cuộc ngươi có bí mật gì? E rằng nếu như hôm nay ta không thể đánh lại người, nhưng ta sẽ vạch trần nó."