"Mặc dù người và ta chưa hề cộng sự nhưng có thể tiếp xúc với người như Hàn Thiếu Hiệp, Giang Bắc thất quái ta cũng coi như là vinh hạnh của cuộc đời này. Hôm nay, mặc dù ta cũng có thể không rời khỏi đây được nhưng có thể cùng Hàn Thiếu Hiệp chết tại đây cũng coi là phúc của chúng ta, quà giá trị." Trong mắt ngũ quái ánh lên ánh lệ, vừa cười vừa khóc, cắn răng mà nói.
"Nói không sai, minh chủ, ngươi yên tâm đi, sau đó ta sẽ đi cùng người, có thể làm thủ hạ của ngươi, cùng người vào sinh ra tử, cuộc đời này của lão tử xem như là đủ nở mày nở mặt rồi."
"Được, chúng ta cùng con Dạ Ma kia liều
mạng với nhau, mẹ nhà hắn, cho dù chúng ta đánh không lại hắn, vậy hắn cũng phải cùng Hàn Thiếu Hiệp lên đường, đ.mẹ nó, đồ chó hoang."
"Ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới Bát Phương, không chút tên tuổi nào, ở trong mắt rất nhiều người, giết ta và giết một con kiến không hề khác gì nhau, cũng không ai quan tâm, nhưng bây giờ... Không giống." Có tán nhân lạnh giọng cười một tiếng, tiếp đó đột nhiên có chút khí thế, tức giận mà rống to: "Con mẹ nó chứ, cũng có thể để Ma Thần trước khi chết còn không quên cứu ta, hóa ra, cmn cũng là người, cũng có người mình coi trọng, người, vì tri kỷ mà chết, ta biết rõ ta không có tư cách cùng nhân vật như Hàn Tam Thiên xưng huynh gọi đệ, nhưng mà chỉ dựa vào việc trước khi chết hắn còn không quên cứu chúng ta, cái mạng này của ông đây vào lúc này cùng gác ở trên cổ hắn, Dạ Ma, ông đây là người đầu tiên liều với ngươi!"
Vừa mới nói xong, một tán nhân tức giận xông tới.
"Hay cho một kẻ chết vì tri kỷ! CMN, nói cũng đúng, có thể được Ma Thần Hàn Tam Thiên cứu giúp, ông đây cũng sống không uổng, Dạ Ma, ông đây liều mạng với ngươi."
Có một xông lên, vô số người cũng xông lên theo!
Mặc dù bị bức bình phong to lớn che chắn nhưng vẫn không ngăn cản được sự phẫn nộ của bọn họ, hợp sức tiến hành công kích bức bình phong.
Dạ Ma cười lạnh, âm trầm nhìn đám người: "Đám chim sẻ các ngươi líu ríu thật sự làm người ta đau đầu, nếu các ngươi đã muốn chết như vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho các ngươi."
Vừa nói xong, bình chướng biến mất, đối mặt với đám người xông thẳng tới.
Trong tay Dạ Ma nắm một nắm khí đen cũng không trực tiếp tung hết ra mà ngược lại thân hình tăng tốc đến trong đám người, tay trái vỗ một cái, nhất thời xương ngực của một người vỡ vụn, chân phải đá một cái, nhất thời lại là có một người đầu óc nổ tung.
Dạ Ma này hoàn toàn xem đám người này thành đồ chơi trong tay.
Giết chóc điên cuồng, chia cắt tàn nhẫn, Dạ Ma điên cuồng nhe răng cười, trong lúc nhất thời, toàn bộ nơi đây lâm vào một cảnh tượng cực kì khủng bố và tàn ác.
Dạ Ma cười điên cuồng, trong tay vẫn không giảm, vô số tiếng kêu thảm vang lên, vô số sinh mệnh không ngừng từ giã cuộc đời.
"Thoải mái, thoải mái, thoải mái quá!"
Trò chơi giết người đương nhiên vô cùng kích thích, đến mức tên biến thái như Dạ Ma hưởng thụ đến mức không thể tự kiềm chế được.
Nghe tiếng cười dữ tợn, Tử Tình một mình ngồi xổm trên mặt đất che hai lỗ tai, nàng không có tu vi, Hàn Tam Thiên đang chết ở trong túi đen khiến nàng thương tâm gần chết.
Đối với Hàn Tam Thiên, mới gặp anh cảm thấy kinh động như gặp thiên nhân, tâm hồn thiếu nữ rung động, lúc ở khách sạn nhìn thấy bị gương mặt đẹp trai của hắn hấp dẫn, đến mức trong đầu Tử Tình đầy hình bóng của anh, buổi chiều nằm mơ mộng thấy cũng là anh...
Bây giờ, Hàn Tam Thiên cứ như vậy bỏ mạng ở trước mặt nàng, nàng đương nhiên là khóc không thành tiếng, cho dù mọi người chung quanh đều tiến lên đánh Dạ Ma, nàng cũng không phản ứng kịp.
Những người kia đều là sinh mệnh vô tội, quan trọng hơn chính là, còn có ca ca, tỷ tỷ yêu thương mình!
"Không! Không! Không!"
Người yêu nhất đã bỏ mạng, người thân nhất bị giết một cách tàn bạo, cho dù Tử Tình có dịu dàng đến mấy thì lúc này cũng cảm xúc cũng bùng nổ, tuyệt vọng lớn tiếng điên cuồng gào thét.
Ầm!
Nhưng theo tiếng hét to tuyệt vọng và đầy tức giận của nàng, một cỗ khí tức màu trắng cực mạnh đột nhiên từ trong cơ thể nàng phóng thích mà ra!
Oanh!
Theo đó, mặt đất đột nhiên nổi lên từng trận gió vô cùng mãnh liệt, khiến cây cỏ trên mặt đất bay loạn xạ, xiêm y của nàng bay phấp phới.
Trên không trung, Dạ Ma đang giết người đến hưng phấn, chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh lướt nhẹ qua mặt, mặc dù hắn dùng tay vội vàng che chắn những cơn gió này lại vẫn thổi lay động bóng hình của
nàng.
Mà những tán nhân xung quanh mình bị gió thổi bay xuống đất, như là một đám chim sẻ không có cánh, rơi xuống.
"Cái này.."
Cho dù bị gió thổi nhưng chút tổn thương ấy đối với mọi người đều có tu vi mà nói thì đều không tính là quá nghiêm trọng, ai cũng giãy giụa đứng dậy, trông thấy hình ảnh kỳ lạ của Tử Tình thì không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả Dạ Ma lúc này cũng không còn nụ cười rạng rỡ như vừa rồi mà lạnh lùng nhìn Tử Tình ở trên mặt đất đằng xa.
Trong mắt của hắn, có từng tia từng tia rung động, bởi vì cỗ gió lớn này vậy mà thổi về phía hắn, hơn nữa, lướt qua mặt hắn khiến hắn đau nhức.
Phải biết, ở bên trong lĩnh vực tuyệt đối, hắn là chúa tể, không có ai có thể tổn thương hắn, không có ai có thể động đến hắn, mạnh như Hàn Tam Thiên và Ác Chi Thao Thiết còn không được, nhưng nữ tử này...
Cô ta dựa vào đâu có thể chứ!
Là may mắn.
Hay là sự trùng hợp?
Hoặc là bản thân đã quá lơ là, khinh xuất?
Tròng mắt của Dạ quỷ thu lại, nhìn chằm chằm vào Tử Tình.
“Thất muội cô ấy làm sao vậy? Sao có thể của muội ấy lại..” Ngủ quái không hiểu liền thốt lên.