Tiên tiểu nhị chỉ biết há hốc mồm, hắn lúc này vô cùng kinh hoàng.
Thật may khi nảy lúc tra hỏi hắn chỉ cầm tay vào lang can, nếu như nắm vào cánh tay của hắn thì...
Đó chính là muốn lấy mạng người.
Nghĩ đến đây, hai bên cánh tay của tiểu nhị đột nhiên run lên, lập tức ôm hai tay lại rồi nhanh chóng đi đóng cửa.
Mà cơ thể của Hàn Tam Thiên lúc này đã biến thành một ảo ảnh, lướt trong bóng đêm, thân ảnh vô cùng nhỏ bé, vút trong màn đêm khiến người khác khó mà phát hiện ra.
Phù.
Gió đêm đột nhiên ngừng lại.
Trên một cây cầu nhỏ, ba cô gái đang từ từ bước đi, lúc gió ngừng lại thì cơ thể của Hàn Tam Thiên đã đứng trước mặt của họ.
sự xuất hiện đột ngột của Hàn Tam Thiên khiến họ bất giác sững người, nhưng trên mặt vẫn không hề có biểu cảm sợ hãi nào, nhanh chóng lấy lại thần sắc rồi mỉm cười, cúi người hành lễ, vô cùng đoan trang, dường như sớm đoán trước được Hàn Tam Thiên sẽ đuổi theo: “Tham kiến Hàn thiếu hiệp.”
“Các ngươi đã để lại chiếc khăn này phải không?" Hàn Tam Thiên đưa chiếc khăn ra hoi.
“Đúng vậy." Cô gái dẫn đầu mỉm cười đáp: “Chiếc khăn tay này là chủ nhân của chúng ta muốn đưa cho người, không biết Hàn thiếu hiệp có muốn dùng tiệc rượu cùng chủ nhân của chúng tôi không?"
“Hàn thiếu hiệp, đến rồi sẽ biết." Cô gái dẫn đầu nhẹ nhàng khom người lại, rồi mỉm cười với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên chau mày lại, nghiêm túc suy nghĩ.
Cô gái trước mắt dường như không có một chút tu vi nào, nhưng sự điềm tĩnh của cô ta không ai có thể so sánh được, mà sự điềm tĩnh này không phải cố gắng tạo ra.
17
Nếu như là người bình thường, khi nhìn thấy người khác hung hăng với mình, không nói sẽ bị dọa cho khiếp sợ, nhưng ít ra cũng không điềm tĩnh được như vậy.
Vì vậy, ba người phụ nữ trước mặt không hề tầm thường mà có xuất thân từ một danh môn nào đó.
Nhưng ở một thị trấn nhỏ như vậy thì có môn phái lớn nào chứ.
Cho dù là có, thì bọn họ có liên quan gì đến chiếc khăn tay này.
“Được." Hàn Tam Thiên do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
“Vậy xin mời Hàn thiếu hiệp, chúng tôi sẽ dẫn đường."
Dứt lời, cô gái dẫn đầu đi trước dẫn đường cho Hàn Tam Thiên.
Đi theo đám người bọn họ, đi theo hướng tây của thị trấn này.
Không biết đã đi được bao lâu, vượt qua các quầy hàng, cửa tiệp, đi qua biết bao nhà dân, đột nhiên Hàn Tam Thiên ngửi thấy một mùi hương, cảm nhận được rằng nó phát tán ra từ xung quanh đây.
Vào những lúc này, Hàn Tam Thiên đương nhiên phải vô cùng bình tĩnh và cẩn trọng.
Rất nhanh sau đó, bốn người đã đứng trước công của một biệt phủ, tiếng đàn và tiếng nước chảy cũng phát ra từ đó, biệt phủ rất nhỏ, thập chí hai con sư tử đá trang trí đơn giản cũng không có.
Nhưng cũng chính vì sự nhỏ nhắn và trang trí đơn điệu này khiến nó có vẻ vô cùng gần
gũi.
Từ phương diện nhận thức có thể thấy trong phủ sẽ không có nhiều người nhưng lại tự do đi lại, chứ không hề tập trung, điều này cho thấy bên trong không hề có sự phục kích nào.
. Lúc này, một cô gái đi đến cánh cửa bên phải, chỉ trong chốc lát, cánh cửa liền được mở ra, đập vào mắt người chính là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Mặc dù là đêm khuya nhưng có thể nhìn thấy chính điện vô cùng sáng, giống như đom đóm phát sáng trong màn đêm.
Ánh sáng trong phòng tỏa ra khiến Hàn Tam Thiên có thể nhìn thấy có một hàng lang nối từ cổng vào đại điện, khắp nơi đều là hoa và cây cối xanh tươi, rất nhiều bông hoa trong đêm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, đi vào đây giống hệt như bước vào thế giới tự nhiên và hoang dã.
Ở trong chính điện có tiếng đàn vang lên, Hàn Tam Thiên đi theo lối này nhưng lông mày không hề giãn ra.
Bởi vì tiếng đàn của ca khúc này...
Là khúc nhạc...khúc nhạc của người phàm.
Thế giới bất phương làm sao có khúc nhạc này?
Hàn Tam Thiên vừa mới thở ra một hơi, lại bất giác căng thẳng trở lại.
Đến cửa chính, ba vị cô nương lúc nãy làm động tác xin mời, rồi lập tức rời đi.
Đưa mắt nhìn ra khắp nơi, căn phòng trang trí vô cùng trang nhã, xung quanh là những bức rèm trắng buông lỏng, cộng với tiếng đàn du dương, khiến người khác không thể ngờ được rằng, ở một thị trấn này lại có một biệt phủ tao nhã như vậy.
Hàn Tam Thiên ngồi trên một chiếc ghế cho khách đã sắp xếp từ trước, phía trước có một bàn trà được làm bằng gỗ lim, đặt một bình rượu và một đĩa trái cây.
Ở trước bàn khách là chỗ ngồi của chủ nhà, có hai tì nữ đang cầm quạt, nhẹ nhàng quạt, trước có một cô gái mặc thanh y nhẹ nhàng ngồi đàn.
Tiếng đàn du dương vô cùng đẹp đẽ, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng bị cuốn hút như người mất hồn.
Sau đó lập tức Hàn Tam Thiên như chấn tỉnh lại.
Hắn đột nhiên nhận ra bản thân vừa mới để lộ sơ hở, hoàn toàn mất đi thần thức, nếu như ý chí và tu vi không đủ mạnh, liền bị tiếng đàn khi nảy dụ hoặc.
Hàn Tam Thiên cử động, cái bàn trước mặt lập tức phát ra tiếng động.
Tiếng đàn đột nhiên loạn lên rồi lập tức ngừng lại.
“Hàn đại hiệp, với cảnh đẹp hữu tình, sơn hào hải vị trước mặt đáng lẽ nên vui vẻ hưởng thụ, sao lại phẫn nộ vậy chứ?" Dứt lời, vị cô nương kia đặt tay lên dây đàn, từ từ ngẩng đầu lên.
Mặc dù có không ít rèm trắng che chắn và một chiếc khăn phủ trên gương mặt cô, nhưng đôi mắt và đường nét xinh đẹp trên gương mặt khiến người khác kinh ngạc, cảm thán sắc đẹp tựa giai nhân này.
“Người đàn chính là khúc nhạc của người phàm, ngươi rốt cuộc là ai?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng hỏi.
Với gia điệu thân quen nhưng mang chút bi thương như vậy, thân là một người phàm, làm sao có thể quên được một trong những thần khúc như vậy chứ?
“Đàn ông các ngươi đúng là quá nóng tính" Cô mỉm cười, chính vì cười như vậy khiến đôi mắt cong lên, đẹp đến nao lòng.