“Dựa vào cái gì sao? Hàn Tam Thiên có thể giúp Đỉnh Lam Sơn chúng ta chỉnh đốn lại thiên hạ, ngồi vững trên ngôi vị đệ nhất thiên hạ, như vậy có đủ không?" Lục Nước Tâm không hề sợ hãi, dứt lời liền nở một nụ cười lạnh lẽo: “Đương nhiên, nếu các ngươi có bản lĩnh thì cũng được. Nhưng mà đỉnh. Lam Sơn nếu như chỉ hi vọng vào các ngươi, có thể tên sẽ được thay đổi, gọi là Chân núi Lam Son."
Câu nói này khiến tất cả các trưởng lão tức giận đến đỏ mặt, ai cũng đều muốn phản bác lại.
“Tâm nhi, chuyện này..."
Lúc này, người đứng đầu Lục gia mới lên. tiếng, nhưng mới nói được một nửa liền bị người khác cắt ngang.
“Được." Lục Vô Thần dõng dạc nói, sau đó trong tay cử động, cầm một cái lệnh bài ném về phía trước.
“Thần lão, không được"
“Đây đều là những qui định của đỉnh Lam Sơn, sao có thể như vậy được?"
“Đúng vậy, đây chính là tội đại nghịch bất đạo"
Một đám trưởng lão nhìn thấy Lục Vô Thần đáp ứng như vậy, liền vội vã lên tiếng.
Lục Nhược Tâm lạnh lùng cười: “Nước đã dâng đến cổ rồi, các ngươi còn lo lắng sợ ướt quần, nói các ngươi là ếch ngồi đáy giếng, các ngươi thật sự không biết xấu hổ."
Dứt lời, tay của Lục Nhược Tâm lập tức cử động, lệnh bài cũng lập tức bay vào trong tay của cô ta.
“Hàn Tam Thiên đối với đỉnh Lam Sơn chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, nếu như có phá lệ cũng đáng" Lục Vô Thần điềm nhiên lên tiếng, ngăn chặn kịp thời những cơn phẫn nộ tiếp theo của các trưởng lão.
“Chuyện này ta cũng đồng ý" Lục Nhược Hiên ngước nhìn Lục Nhược Tâm sau đó lên tiếng.
Mặc dù, Lục Nhược Tâm nhanh nhẹn lấy được lệnh bào trước hắn, điều này làm giảm đi uy quyền của hắn trong Lục gia, nhưng cũng giống như những lời của Lục Vô Thần lúc đầu, Hàn Tam Thiên chính là người giúp hắn đánh bại cả thiên hạ.
Vì vậy tất cả quyền hành lợi ích sau này, một chút lợi ích trước mắt bị cướp hắn cũng không để ý.
“Nếu đã như vậy, Tâm nhi, con hãy sớm chọn người để xuất phát, tốt nhất sáng mai nên khởi hành"
“Vâng."
“Việc tu luyện xiềng xích thần cũng cần phải tiến hành nhanh chóng, nếu như đám hòa thượng kia thật sự là là người của chùa Ma Đà, xiềng xích thần ít nhiều cũng có tác dụng chống lại bọn họ. Tóm lại, mọi chuyện cần phải cẩn trọng!
Rời khỏi điện, khóe môi của Lục Nhược Tâm nhếch lên nở một nụ cười lạnh lẽo.
Có thế lực riêng bên ngoài, bây giờ lại nắm được lệnh bài của đỉnh Lam Sơn, đây quả thật là chuyện đáng để vui mừng, đồng thời cô ta cũng có được thứ cực lớn mà con cờ Hàn Tam Thiên mang đến cho cô ta.
Cô ta thậm chí có thể tưởng tượng rằng, nếu như có một ngày, Hàn Tam Thiên hoàn toàn thuộc về cô ta, vậy thì vị trí của cô ta ở đỉnh Lam Sơn ngày càng được nâng cao, đồng thời kế hoạch của cô ta cũng như cá gặp nước, vô cùng thuận lợi mà thành.
“Tô Nghênh Hạ..." Lục Nhược Tâm đột nhiên nở một nụ cười tàn ác.
Thị trấn nhỏ lúc này.
Cuộc huyện nào thâu đêm cuối cùng cũng hạ màn, từ từ dựng lại.
Nhưng sự kết thúc này chính là do Hàn Tam Thiên đã từ chối tất cả những người muốn gia nhập vào liên minh thần bí, bọn họ mới buồn bã rút lui.
Trong tửu lầu hiếm khi lại vắng lặng như
vậy.
Ông chủ tửu lầu đưa nhóm người Hàn Tam Thiên đến những căn phòng tốt nhất ở tửu lầu, sau đó sắp xếp các vị khác còn lại vào phòng khác rồi mới đóng cửa tiệm.
Đến tối mới từ từ bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Mặc dù đám người của Hàn Tam Thiên đều
mỗi người một phòng, nhưng lúc này lại đều tập trung lại trong phòng của Hàn Tam Thiên.
Bao gồm bốn người trong Bắc Giang Thất Quái.
“Tam Thiên, hay là chúng ta rời đi trước." Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lo lắng đáp.
“Chạy đi đâu? Chẳng lẽ chúng ta có thể không quay về Tiên Linh đảo sao?" Hàn Tam Thiên cười nói.
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh lập tức không nói thêm nữa, đúng vậy đối phương biết được bọn họ muốn quay về tiền linh đảo. Điều này có nghĩa là bọn họ không thể cứ mãi lẫn trốn.
Ít ra lúc này, bọ họ ở trong thành có thể thăm dò hành động của đối phương, sẽ tốt hơn nhiều khi bị người khác mai phục, đồng thời bọn họ có thể ở trong thành và phòng thủ.
“Vậy đến lúc đó, tại sao có nhiều người.
muốn gia nhập vào đội chúng ta người lại không đồng ý, thêm một người thì tốt hơn chứ sao?" Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh chau mày đáp.
Hàn Tam Thiên không nói gì nhưng Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh có thể hiểu được tâm tư của hắn. Sau khi nhiều huynh đệ gia nhập vào, còn chưa kịp hưởng thụ được gì, liền vong mạng, mặc dù Hàn Tam Thiên không nói, nhưng đây vẫn là nổi day dứt trong lòng hắn.
Ta không muốn bị kịch lại tiếp diễn thêm một lần nữa.
Lúc này, đột nhiên của trọ vang lên tiếng gõ cửa, tất cả lập tức im lặng, đợi một lúc thì tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên.
Đây rõ ràng không phải là có người gõ nhầm hoặc là có khách đêm khuya đến thuê trọ.
“Tối như thế này, có thể là ai đến chứ?" Phù Lý đột nhiên giường kiếm lên, cả người vô cùng vội vàng.
Đám người này đều biết là đám người Hàn Tam Thiên đã nghỉ ngơi, tuyệt đối không đến làm phiền, ba người còn lại của Thất quái cũng ở bên ngoài, vậy có thể là ai chứ?
Chắc chắn người đến không bình thường.