Giây tiếp theo, tên mập liền đổi tay giáng một cái tát vào mặt của Trần Thế Dân.
Cái tát này không hề lưu tình, cái tát của tên mập giống như một cái xẻng sắt giáng vào mặt của tên Trần Thế Dân này, đột nhiên nửa bên mặt của Trần Thế Dân như mất hết cảm giác, toàn thân cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh tập kích đến, một luồng sức lực vừa mạnh vừa kì quái đánh hắn ngã xuống mặt đất.
“Phù!!!"
Trong miệng như có thứ gì đó, lập tức cảm thấy răng và máu tươi đang hòa lẫn vào nhau.
“Sau khi hiểu rõ mọi chuyện...ta đương nhiên phải dạy dỗ tên vãn bối này của mình trước mặt mọi người. Ta đâu có phải đi trút cơn giận dữ thay cho hắn chứ?" Tên mập nhìn thấy Trần Thế Dân do chính mình đánh đến như vậy, không kìm chế được đau xót, nhưng tình cảnh trước mắt hắn còn có thể làm được điều gì khác. Cái có thể làm lúc này chính là giả vờ tức giận mà nghiêm nghị dạy dỗ hắn.
“Đây chính là xin lỗi, đích thân ta dạy cho bọn chúng, đứng trước mặt mọi người xin lỗi ngươi."Cảm thấy lí do này không tệ, tên mập nhanh chóng chắc như đinh đóng cột mà thốt lên.
“À, hóa ra là đứng trước mặt mọi người dạy dỗ hậu bối xin lỗi bọn ta." Đạo Thập Nhị làm bộ dạng và như hiểu ra mọi chuyện, nhưng trong lòng thì lại vui như mở cờ.
Mặc Dương nhịn không được mà cười lên, gật gù nói: "Xem ra, chúng tôi đang hiểu lầm rồi."
“Nhưng mà, không phải khi nảy ta nghe cung Thiên Ngọc trước đây toàn là bao che cho nhau, sao lại..."
Lời của Mặc Dương thốt lên, khiến trái tim vừa mới bình tĩnh lại của tên mập kia không ngừng khẩn trương, vội vàng nói: "Không, không, chỉ là lời đồn, lời đồn, chính xác là lời đồn mà thôi."
“Thiên Ngọc cùng trước đây đều công tư phân minh, ân oán rõ ràng, sao lại có thể làm ra chuyện bao che như vậy được, Trung Bắc Hãi ta không chấp nhận chuyện này." Tên mập giường như muốn đem đầu của mình ra để đảm bảo.
Dù gì, môn phái có mạnh như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng không thể tùy ý làm càng, nếu không cẩn thận, cơ đồ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
“Chết tiệt, còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không nhanh chóng xin lỗi người ta đi.” tên mập quay đầu lại hét lên với Trần Thế Dân.
Đến mức đường này, hắn hoàn toàn không muốn công sức bỏ ra trở thành công cốc.
Trong mắt TRần Thế Dân vô cùng phức tạp, từ khi biết được thân phận của Hàn Tam Thiên, hắn thật sự vô cùng sốc, gặp ai không gặp, lại gặp ngay phải Hàn Tam Thiên, quả thật vô cùng xui xẻo.
"Pång."
Một tiếng động vang lên, hai đầu gối của Trần Thế Dân lập tức quỳ xuống mặt đất.
Hắn còn có thể làm được điều gì khác sao? Có lúc nói dối rất sảng khoái, nhưng hiện tại thì vô cùng xấu hổ. Làm ra trò như vậy vốn. có thể tự giải quyết hậu quả, bản thân hắn. không hề muốn tìm sự thúc đến báo thù, tìm lại thể diện...
Kết quả là người sư thúc một mực yêu chiều hắn, nhưng bất ngờ lại bị sư thúc chĩa mũi nhọn về phía mình, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, vô cùng buồn bực.
Trước mắt đừng nói đến tìm lại danh dự, ngay cả lòng tự trọng nhỏ nhoi cũng không thể lấy lại được.
“Ta sai rồi, đại ca, ta xin lỗi."
“Ngươi không nên gọi một tiếng đại ca như vậy, không phải người nói Hàn Tam Thiên là tiểu đệ của ngươi sao phải để chúng ta gọi người là đại ca mới đúng chứ" Mặc Dương không có ý định buông tha liền nói.
Mặc Dương không phải là người nhỏ nhen, nhưng có người dám mắng Hàn Tam Thiên, hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho.
“Đại ca, ta...ta chỉ là khoác lác thôi, ta..ta làm sao có thể làm sao có thể là đại ca của Hàn Tam Thiên chứ? Ta...ta chỉ là nhìn thấy vị cô nương kia xinh đẹp, lại đi yêu thích Hàn Tam Thiên, vì vậy...mới nghĩ ra cách này, để lừa cô ta." Dứt lời, đầu của Trần Thế Dân đã cúi xuống sát mặt đất.
Hắn cúi đầu xuống không phải là không có lí do, sau khi hắn nói xong những câu nói này, rất nhiều người lập tức chế nhạo hắn, thẳng thừng nói rằng hắn hành động vô cùng lỗ mãng và ngu xuẩn.
Còn Thất Quái lúc này cũng tức giận mà mắng, hận không thể lập tức lột da tên tiểu tử này.
Bản thân là người trong cuộc, sắc mặt của Tử Tình vô cùng xấu hổ.
Hàn Tam Thiên không nói gì, quét mắt nhìn tên mập kia, rồi lại nhìn Trần Thế Dân, rồi liếc nhìn đám thuộc hạ đang run rẩy nói: “Sau này còn dám giả thần giả quỷ hay là ăn nói hàm hồ, cẩn thận cái miệng của các ngươi."
Dứt lời, Hàn Tam Thiên quay lưng, tiếp tục bón cho tên ác thú kia ăn bánh bao.
+
“Đợi một chút.” Đột nhiên Hàn Tam Thiên lên tiếng.
Lập tức chân của Trần Thế Dân khựng lại, mặt đất như đông cứng lại. Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người đều không một ai dám cử động.
“Ta già như vậy sao?"Hàn Tam Thiên không thèm quay đầu lại, vẫn tiếp tục cho ác thú ăn, thản nhiên hỏi.
“Vâng, xin lỗi, Hàn Thiên đại ca"
Hàn Tam Thiên không nói thêm gì nữa.
Lúc này, đám người Trần Thế Dân và tên lập mới đưa mắt nhìn nhau, cúi xuống chào bóng lưng của Hàn Tam Thiên, rồi lập tức chạy đi.
“Tốt."
Đám người Trần Thế Dân vừa rời đi, cả tửu lâu như vui vẻ trở lại, tất cả lập tức vỗ tay,
hoan hô Hàn Tam Thiên.
“Hàn Tam Thiên quả thật là Hàn Tam Thiên, chỉ cần ra tay lập tức biết rõ thật hư thế nào, nếu như hôm nay không có hắn, không biết tiểu mỹ nhân của Thất Quái đã bị lừa thê thảm đến mức nào rồi."
“Đúng vậy, ta đã nhìn thấy vẻ độc đoán, kiêu ngạo của tên tiểu tử Trần Thế Dân đó từ lâu rồi."
“Hàn Tam Thiên không hổ danh là tấm gương của chúng ta, ra đường gặp chuyện bất bình, lập tức ra tay tương trợ"
“Đây là người có đạo hạnh, nhưng quan trọng hơn chính là ta đã chính mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên bị ác thú nuốt vào bụng, nhưng bây giờ con ác thú kia lại ngoan. ngoãn bị hắn thuần phục, đây quả thực là bản lĩnh hơn người."
“Hàn Tam Thiên, ngươi chính là thần tượng
của ta, nghe nói người có một liên minh thần bí, nếu không ngại, ta có thể trở thành đệ tử của ngươi không?"
“Đúng vậy, ta cũng muốn, ta cũng muốn như vậy."
Mọi người xung quanh sau khi cảm thán xong, liền giơ tay hưởng ứng thêm, đối với nhân vật anh hùng này, ai cũng muốn được đi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Mặc Dương, Đao Thập Nhị và Liễu Phương vô cùng thích thú, dù gì có nhiều người bái phục huynh đệ hắn như vậy, là huynh đệ của nhau, bọn họ
đương nhiên sẽ vui thay.
Nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề quan tâm, chỉ chuyên tâm cho ác thú ăn, dường như không hề để ý đến cảnh tượng huyên náo lúc này.