“Đúng vậy, ta rất muốn biết. Nhưng tên tiểu tử thối nhà người dám sao?"
“Ngươi không dám
Tên thuộc hạ vô cùng tự tin hét lên, Cung Thiên Ngọc đối với rất nhiều người mà nói chính là một môn phái thần bí, nhưng bọn họ đều biết, môn phái thần bí này lợi hại như thế nào.
Môn phái lợi hại như vậy, ai mà không sợ sau này bị trả thù chứ?
Điều này bọn họ đã thử đi thử lại nhiều lần
đều đúng như vậy, đương nhiên, tên thuộc hạ thốt lên câu nói ngươi không dám này là vô cùng tự tin.
“Ta có gì mà không dám chứ?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp lại.
Hắn dám nói ra, nhưng ngược lại có người không chấp nhận nổi mà thôi.
“Huynh đệ, tuyệt đối không nên nói ra tên họ, cung Thiên Ngọc này vô cùng lợi hại,
môn phái này mặc dù không lớn nhưng cao thủ vô số, ngươi gánh không nổi hậu quả đâu."
“Đúng vậy, cao thủ ẩn danh của môn phái này, mặc dù không muốn xuất đầu lộ diện trong giang hồ, nhưng luôn luôn bảo vệ huynh đệ của mình hết mực, người đánh trò cưng của bọn họ, hãy nên nhanh chóng chạy đi, nếu không sẽ bị bọn họ tìm đến trả thù."
Ở bên cạnh, có người lên tiếng khuyên nhủ.
“Đúng vậy huynh đài, người ra tay giúp đỡ nên ta vô cùng cảm kích, người hãy nhanh chóng rời đi, có chuyện gì cứ để ta chịu trách nhiệm" Lão đại Đại Bình Thiên của Thất quái vội vã đến bên cạnh nói với Hàn. Tam Thiên.
“Một tên cũng không được chạy, các ngươi dám đánh công tử nhà ta, Cung Thiên Ngọc chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua, các người đợi nội mạng đi"
Tên thuộc hạ nhìn thấy tình cảnh trước mắt lập tức khoa môi múa mép.
“Hàn Tam Thiên ta mà phải chạy trốn sao?" Hàn Tam Thiên khinh bỉ nói.
“Hàn Tam Thiên người không chạy, vậy xem ra." Có người mỉa mai đáp, thuận miệng nói theo, nhưng vừa nói được một nửa lập tức sửng người.
Những người xung quanh lập tức hốt hoảng.
“Ngươi...người vừa nói cái gì vậy?"
“Ngươi là Hàn Tam Thiên sao?"
“Chết tiệt, Hàn Tam Thiên. Người thật sự giống Hàn Tam Thiên"
“Mặc dù lúc ở núi Khốn Long ta đứng cách xa người, nhưng ta đã nhìn thấy được Hàn Tam Thiên, hắn... hắn quả thật rất giống Hàn Tam Thiên"
Tử Tình và Liễu Sa cũng sửng sốt đưa mắt hướng về phía Hàn Tam Thiên.
Lúc này mọi sự chú ý đều dồn trên người của Trần Thế Quân, từ khi Hàn Tam Thiên đứng dậy, trở thành tâm điểm, mọi người đều vô cùng lo lắng thay cho hắn, dường như không hề để ý đến tướng mạo của Hàn Tam Thiên, chỉ đơn thuần biết rằng tướng mạo của hắn cũng xuất chúng.
+
Chính lúc này, sau khi có người hoảng hốt thốt lên, tất cả đều đem sự chú ý đặt trên người của Hàn Tam Thiên, trong đầu cũng nhanh chóng nhớ lại, đây chính là gương mặt tuấn tú mờ mịt của Hàn Tam Thiên ở núi Khốn Long.
Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên, hắn chính là Hàn Tam Thiên"
“Ta nhớ rất rõ đôi mắt của hắn, đôi mắt giống hệt như thần qủy, không sai, hắn chính là Hàn Tam Thiên.”
“Qủa thật là Hàn Tam Thiên, ta thực sự đang cùng ăn với hắn trong một tửu lầu sao? Chết tiệt, đây quả là chuyện có nghĩ ta. cũng không dám nghĩ đến."
Điên rồ, tất cả mọi người trong tửu lầu như
đang điên cuồng, thậm chí có nhiều người vò đầu bức tóc, trợn tròn hai mắt, như đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Đám người vô cùng kích động.
Trợn tròn hai mắt ngước nhìn người thanh niên đẹp trai trước mắt, hơi thở của Tử Tình lúc này gấp rút hơn, trái tim đập loạn xạ, máu như đang sôi sục lên.
Hình dáng phong trần ở núi Khốn Long mà cô trong ngóng lâu nay, nhưng không ngờ lại vô tình gặp lại ở nơi đây, hơn nữa lại gần đến như vậy.
Trái tim thiếu nữ của cô đột nhiên vô cùng xao xuyến.
Cô vốn dĩ muốn tiến lên chào hỏi trước, nhưng chân hoàn toàn không thể nhấc lên, chân nhấc không nổi, ngay cả miệng cũng không thể thốt nên lời.
Liễu Sa đứng bên cạnh cũng nhìn đến ngây dại.
Trước tiên bởi vì Hàn Tam Thiên vô cùng tuấn tú, nhưng sau khi biết được thân phận của hắn, càng cảm thấy hắn đẹp đến mức động lòng người.
Các nam nhân trong thiên hạ, không ai có thể sánh lại được.
“Chết tiệt."
Chính ngay lúc này, tên thuộc hạ lập tức hét lên: “Làm sao người có thể là Hàn Tam Thiên chứ? Ngươi đừng có ở đây giả thần giả quỷ."
Mặc dù tiếng hét rất lớn, nhưng vẫn không thể che đậy được sự sợ hãi trong lòng hắn, hành động liên tục lùi về đằng sau đã bán đứng hắn.
“Hàn Tam Thiên đương nhiên là tiểu đệ của ta, nhưng mà hắn không phải là ngươi." Lúc này, gương mặt khó coi của Trần Thế Quân miễn cưỡng ngồi dậy, cố gắng thốt lên.
“Tiểu đệ Hàn Tam Thiên của ta đã bị ác thú nuốt vào bụng, hoàn toàn không thể xuất hiện ở nơi đây, người chính là tên lừa đảo."
Đối mặt với sự chỉ trích của Trần Thế Quân, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề có bất cứ phản ứng nào, ngược lại đám người Mặc Dương ở sau lưng phá lên cười, đến bây giờ bọn họ hiểu rằng muốn chứng minh thân phận ở trần gian lại là chuyện quan trọng như vậy, đây hoàn toàn không lo lắng người
mắc sai lầm thì tìm người, chỉ sợ gặp phải loại người mặc dày nói ngươi không phải là ngươi.
Nhưng nếu như Trần Thế Dân muốn mất mặt, quả thật khiến đám người đang xôn xao yên lặng đi không ít.
Đúng vậy, Hàn Tam Thiên chính là bị ác thú nuốt vào bụng, đây là chuyện mọi người đã tận mắt chứng kiến, hoàn toàn không thể xuất hiện ở đây mới đúng.
Hàn Tam Thiên thật sự rất lười, hắn hoàn toàn không muốn giải thích với bất cứ người nào về vấn đề này, trong tay chỉ cử động, phóng ra một lực nhỏ trực tiếp giáng một cái tát xuống mặt của tên thuộc hạ kia, hắn lập tức bay ra xa vài mét, nằm dài trên mặt đất.
“Sau này ăn nói cho cẩn thận, nếu không, đừng trách ta không khách khí."
Hàn Tam Thiên lạnh lùng thốt lên, sau đó quay trở lại cái bàn của mình, cũng không thèm để ý đến phản ứng của mọi người xung quanh, ngồi xuống lập tức lại uống trà.
Thấy Hàn Tam Thiên ngồi xuống, đám người Mặc Dương cũng lập tức ngồi xuống theo.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, chính là đang bàn tán chuyện đây là Hàn Tam Thiên thật hay là giả mạo.