Ngay khi Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, cả người trực tiếp mở rộng lỗ khí, đồng thời thúc giục Long Tộc Chi Tấm đã hoàn toàn khô héo chuyển động, điên cuồng bắt đầu hấp thu năng lượng ngoại lực tiến vào trong cơ thể.
Điều này cũng có nghĩa là Hàn Tam Thiên không những không cố gắng bảo vệ mình khỏi sự ăn mòn của khí hỗn độn trong bụng của con ác thủ nữa mà ngược lại còn mở rộng lỗ khí ra, cho phép toàn bộ khí hỗn độn tràn vào trong cơ thể mình. Cách làm này so với tìm chết thì có gì khác biệt cơ chứ?
Giống như biết rõ rằng bên ngoài axit sunfuric chảy thành sông, nhưng vẫn muốn há miệng nuốt axit sunfuric vào trong bụng mình.
Ngoài việc làm cho cái chết đến nhanh hơn thì còn có thể có tác dụng gì? “Người điên rồi sao? Người muốn chết à?” Giọng nói của hồn Ma
Long lúc này đột nhiên xuất hiện, giọng điệu tràn đầy lo lắng cùng phẫn nộ.
Mặc dù có thể lý giải được áp lực của Hàn Tam Thiên trong tình huống này, nhưng mà cam chịu quá mức như vậy không những không giải quyết được vấn đề mà còn sẽ nhanh chóng thúc đẩy tính nghiêm trọng của vấn đề. “Vậy người còn cách nào khác không?” Hàn Tam Thiên ổn định tinh thần, bình tĩnh đáp. “Nếu không vận khí thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, năng lượng trong cơ thể ta đã bị đảo trống rỗng rồi, bên ngoài cũng không ngừng bị ăn mòn, thay vì cứ thế chết đi, không bằng chết một cách vui sướng, tự mình làm chủ cái chết, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Đối mặt với câu hỏi vặn của Hàn Tam Thiên, hồn của Ma Long không biết nền trả lời như thế nào.
Đúng vậy, lời nói của Hàn Tam Thiên không phải không có lý, thay vì cứ buồn bã chờ chết, thà rằng chủ động ôm lấy cái chết, cố gắng hết sức một lần, ít nhất là cũng không phải chết trong sự uất ức. “Hơn nữa người đã từng nói, khí hỗn độn có thể cắn nuốt vạn vật, nhưng cũng có thể biến thành vạn vật, con ác thú này có thể dùng khi hỗn độn để ăn mòn ta, vậy thì tại sao ta lại không thể dùng khi hỗn độn để ăn mòn nó chứ?” Hàn Tam Thiên tức giận nói.
Ma Long lập tức nhíu mày: “Ý của người là, người muốn thu năng lượng của khí hỗn độn để biến thành năng lượng cho chính mình dùng sao?" “Bằng không thì sao? Nếu như nó hút ông đây thì ông đây cũng sẽ hút nó." Hàn Tam Thiền dứt khoát như đình đóng cột nổi.
Hồn Ma Long nhất thời không còn lời gì để nói, ý tưởng và cách tu hành cuồng vọng và lớn mặt như vậy, ngay cả người sống không biết bao nhiều vạn năm như nó cũng tuyệt đối không dám điên cuồng như vậy.
Nhưng tên nhóc Hàn Tam Thiên này lại dám, hơn nữa còn không chút do dự.
Phải biết rằng, nếu như hút loại khí hỗn độn này vào trong cơ thể mà không tiêu hóa được thì tương đương với việc hút độc vào người, lúc đó muốn hối hận thì cũng đã muộn.
Đây quả thực là một phương pháp hoặc là sống, hoặc là chết, không có lựa chọn thứ hai.
Điều này chắc hẳn chỉ có người không muốn sống mới có thể làm. Tuy nhiên những gì mà hồn Ma Long nghĩ không hề giống với điều mà Hàn Tam Thiền muốn làm, anh hoàn toàn là vì quá trân trọng mạng sống này của mình, biết rõ cái mạng này của mình quan trọng đến mức nào nên mới làm ra một hành động điên rồ như vậy.
Trời muốn ta chết thì ta phải nghịch trời, mạng của ta nằm trong tay ta chứ không phải nằm trong tay trời, yêu mạng sống của chính mình hơn hết thảy chính là ý niệm cuối cùng trong đấu Hãn Tam Thiên.
Am!
Ngay khi lỗ khí trong cơ thể Hàn Tam Thiên hoàn toàn được mở ra, Long Tộc Chi Tâm cũng chuyển động, dòng khí hỗn độn ẩn nấp trong bầu không khí cũng bắt đầu nhân lúc anh hấp thu chậm rãi chuyển động rồi xoay quanh cơ thể anh, cuối cùng từ từ đi vào cơ thể của Hàn Tam Thiến theo đường lỗ khí. "A!!!"
Ngay khi khí hỗn độn tiến vào trong cơ thể, Hàn Tam Thiên không nhịn được đau đớn kêu lên.
Tiếng kêu đau đớn long trời lở đất, vô cùng thê thảm, không ngừng vang dội trong thế giới tôi tăm vô tận này... “Là giọng nói của Tam Thiên."
Ở bên kia, Mặc Dương cùng những người khác vừa mới tiến vào, còn chưa kịp tìm hiểu rõ ràng tình huống lúc này đã nghe được tiếng kêu đau đớn thể thảm của Hãn Tam Thiến, trái tim của bọn họ lo lắng tới nỗi lập tức vọt lên cổ họng.
Giọng nói từ đằng kia truyền đến: Đao Thập Nhị thuận tay chỉ về một phía, sau đó trở thành người dẫn đầu với vàng hướng về phía kia đi tới. Khi bọn họ lần theo giọng nói để tìm Hàn Tam Thiên, vừa nhìn thấy anh cả 3 đã lập tức trở nên chết lặng, thậm chí Liễu Phương bởi vì quá sợ hãi liề không nhịn được nấp sau người Đạo Thập Nhị và Mặc
Dương.
Lúc này, cơ thể của Hàn Tam Thiên đã hoàn toàn tan chảy, giống như một ngọn nên sau khi bị đốt cháy, thân thể của anh đã hoàn toàn tan chảy thành một đồng thịt nhão, chỉ còn sót lại một cái đầu đang lần lóc ở bên trên.
Mặc dù là người anh em tốt của mình, nhưng khi Mặc Dương nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Tam Thiên lúc này cũng bị dọa tới nỗi lùi lại một bước, cực kỳ hoảng sợ, cả người ông ngừng chấn động rồi mới vội vã hét lên: “Tại sao có thể như vậy được?
Đao Thập Nhị cũng được coi là người có tính tình cứng rắn, vô cùng to gan lớn mật, những lúc này cũng không nhịn được phải nhắm mắt lại quay đầu sang một bên không dặm nhìn nữa.
Thấy người anh em của mình đột nhiên rơi vào tình trạng thể tham như vậy, tâm trạng của anh ta đương nhiên là cực kỳ khó chịu. “Con mẹ nó, con ác thủ chết tiệt này, người có giỏi thì cũng tiêu hóa ông đây luôn đi, nếu không Đạo Thập Nhị ta đẩy thề rằng, một ngày nào đó, ta sẽ lấy mạng chó của người, bảo thủ cho người anh em của ta l
Bởi vì Hàn Tam Thiên đang nhập định nên mắt đang nhắm lại, vì vậy khiến cho đám người Đao Thập Nhị tưởng rằng anh đã chết.
Nhưng chỉ có Hàn Tam Thiên biết rằng anh vẫn chưa chết, mặc dù sau khi khi hỗn độn tiến vào cơ thể anh liền giống như có hàng vạn con trùng chui vào, điên cuồng gặm nhấm xương thịt thậm chí là gần cốt của Hàn Tam Thiên, nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì như cũ.
Mặc dù Hàn Tam Thiên đã ngất đi vài lần vì đau đớn, sau đó có vài lần tỉnh lại được, nhưng mỗi lần cũng chỉ được mấy giây...
Hàn Tam Thiên biết rõ, nếu như chính mình không thể chống chọi được thì còn có ý nghĩa gì nữa! Điều đó có nghĩa là anh sẽ chết, và cũng có nghĩa là anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm nữa l
Đây tuyệt đối không phải là một kết quả mà Hàn Tam Thiên có thể chấp nhận được “Cho dù người có là chất kịch độc, cho dù người có là ác ma thì ngươi cũng sẽ không bao giờ có thể chiếm lấy khát vọng sinh mệnh của ta!" Trong lòng mang theo lửa giận, Hàn Tam Thiền mạnh mẽ thúc giục Long Tộc Chi Tâm, bắt đầu điều động tất cả khi hỗn độn đang trộn lẫn trong cơ thể mình.
Åm!
Long Tộc Chi Tâm đột nhiên chuyển động một cái, khí hỗn độn trong cơ thể Hàn Tam Thiền cũng theo đó mà chuyển động, sau cùng là những cơn đau thấu xương do mỗi lần khi hỗn độn chuyển động mang đến.
Loại đau đớn này Hàn Tam Thiên sẽ không bao giờ quên được, hơn nữa cũng không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Đáng tiếc là, có một số việc Hàn Tam Thiên không thể tự mình quyết định được, anh không chỉ phải trải qua lần thứ hai mà thậm chí còn có lần thứ ba...
Lần thứ tư.
Bất cứ khi nào Long Tộc Chi Tâm trong cơ thể Hàn Tam Thiên có ý đồ kéo theo khí hỗn độn chuyển động, dòng khí hỗn độn này sẽ theo kinh mạch trong cơ thể anh chuyển động 1 lần 36 vòng.
Mà nếu như muốn điều động 1 vòng thì Hàn Tam Thiên cần đến 9 lần, cũng có nghĩa là Hàn Tam Thiên cần phải vòng đi vòng lại, tức là cần 9 lần nhân với 36 vòng, tổng cộng là 324 lần.
Và trong số 324 lần như vậy, Hàn Tam Thiên không biết mình cần phải trải qua bao nhiêu lần vòng lại. Nhưng cho dù đau đớn như vậy, Hàn Tam Thiên vẫn sống chết cắn chặt rằng kiên trì như cũ, bởi vì từ bỏ tương đương với việc phải nói lời vĩnh biệt với tất cả những người mà anh vô cùng yêu thương. Đau đến tận cùng thì con người ta sẽ đau đớn đến ngất lịm, nhưng tận cùng của tận cùng thì sẽ là chết lặng.
Ở thế giới bên ngoài, sau khi con ác thú nhảy vọt vài bước qua không gian và thời gian, cơ thể của nó đột nhiên co rút lại hàng trăm lần, chỉ lớn bằng một con cừu bình thường, sau đó chui vào một khoảng thời không gian.
Vừa mới chui vào, nó liền cúi đầu xuống, đi về phía một bóng người đang đứng trong khoảng thời không. “Trở về rồi à?" Bóng người nọ khẽ vươn tay nhẹ nhàng sờ vào đầu con ác thủ, giống như chỉ đang vuốt ve một chú chó mà thôi, sau đó nói tiếp: “Mọi việc đã xong chưa?"