“Cử động rồi?” Mặc Dương sững người, cúi nhìn xuống mặt đất nhưng lại không thấy có gì thay đổi, ngược lại phía sau lưng là các đệ tử của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đang tiếp cận ngày càng gân.
“Tam Thiên, ở phía dưới có thứ gì động đậy hay không ta không quan tâm, ta chỉ biết rằng, đợi khi chúng ta ra tay, thì quân địch phía sau đã đánh giết tới rồi.” Mặc Dương vội vàng như ngồi trên đống lửa nói với Hàn Tam Thiên.
Trước mắt là hàng vạn quân lính tấn công tới, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề có bất cứ động thái nào, không chống cự lại cũng được, nhưng ít ra cũng phải bỏ chạy chứ, sao lại có biểu hiện như thế này, chỉ đưa mắt chăm chú thứ gì đó ở dưới mặt đất như vậy.
Cho dù luôn tin tưởng Hàn Tam Thiên, nhưng tình hình trước mắt thật sự khiến cho đám người của Mắc Dương hoảng hốt như ngồi trên đống lửa.
Còn phía người của Đỉnh Lam Sớn, nhìn thấy đám người của Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đột nhiên tập hợp lại xông thẳng về hướng Hàn Tam Thiên, đám người Lục Nhược Hiện vô cùng gấp gáp, vội vã đem tình hình cấp báo với Lục Vô Thần.
Chuyện phức tạp trong thiên hạ từ khi nào lại trở nên đơn giản như vậy, khi nảy đỉnh Lam Sơn hận không thể giết Hàn Tam Thiên để trút giận, nhưng bây giờ lại xem hắn như người của mình, tất cả đều vì lợi ích riêng của bản thân mà thôi.
Rỏ ràng, Hàn Tam Thiên của bây giờ đối với đỉnh Lam Sơn mà nói chính là hậu bối.
Nếu như là trước đây, dựa vào thế lực mạnh nhất của tam đại gia tộc trên đỉnh Lam Sơn, nếu như có Hàn Tam Thiên có thể sẽ không cần nể mặt Hải Vực Dũng Sinh, nhưng bây giờ mạnh như Hải Vực Dũng Sinh lại có thêm Dược Thần Các.
Cùng nhau trở mặt, đương nhiên là điều mà Lục Vô Thần không muốn nhìn thấy nhất, huống hồ Áo gia mượn cớ để tiêu diệt Hàn Tăm Thiền, ít nhất cũng không phải là ra tay không có lý do gì.
Lục Vô Thần còn có thể làm như thế nào chứ?
“Ông ơi, nếu như không có Hàn Tam Thiên, cục diện sẽ giống như trước đây, ưu thế là gia tộc mạnh nhất của đỉnh Lam Sơn chúng ta sẽ dần dần mất đi.” Lục Nhược Tâm lúc này vội vàng khuyên giải.
“Nói không sai, Hàn Tam Thiên có thể bị chúng ta khống chế, đương nhiên sẽ trở thành cánh tay đắc lực của chúng ta, Hải Vực Dũng Sinh này đánh chó thì cũng phải nhìn mặt chủ nhân, bọn họ làm như vậy, nếu như chúng ta không có bất kì phản ứng nào, uy quyền của đỉnh Lam Sơn nhất định sẽ bị người khác chà đạp và chê cười.” Lục Nhược Hiên vội vàng đáp.
Những lời nói của họ, sao Lục Vô Thần không hiểu chứ?
Nhưng vấn đề là, không phải Hải Vực Dũng Sinh vô có xuất binh, đỉnh Lam Sơn đã dùng lí do gì để tấn công?
Đương nhiên giúp đỡ Hàn Tam Thiên, như vậy không đồng nghĩa với việc đưa cho Đỉnh Lam Sơn một cái cớ để quy chụp cho bản thân sao?
Nhưng chính trong thời khắc then chốt này, Lục Vô Thần mới hoảng hốt phát hiện, cho dù đã đến giờ phút quan trọng này,Hàn Tam Thiền lại không hề có chút khẩn trương nào, cả người bất động, chăm chú nhìn xuống dưới đất.
Điều này khiến Lục Vô Thần bất giác cười khổ: “Hắn không vội, vậy chúng ta vội làm gì? Các ngươi nhìn xem, Hàn Tam Thiên đang làm gì kìa?”
Nhưng hai người nào có biết rằng, thứ mà Lục Vô Thần và Áo Thế không nhìn thấy, nhưng Hàn Tam Thiên lại biết rõ hơn họ, cho dù hai người đều là chân thần, nhưng thiên nhãn và huyết ma long của Hàn Tam Thiên, liền có nhận thức vượt xa hai bọn họ.
Mặc dù Lục Nhược Tâm cười, như trong lòng lại có chút không hài lòng, giả bộ vui vẻ đáp: “Cảm ơn ông nội, nhưng mà Hàn Tam Thiên như vậy, chúng ta nên làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Cho dù chúng ta không thể trắng trợn ra tay, nhưng Hàn Tam Thiên lại không hề khẩn trương, để xem hắn đối phó như thế
nào?”
Lục Nhược Tâm không biết làm thế
nào, chỉ có thể gật gù, đồng thời | trong lòng không ngừng lo lắng cho
Hàn Tam Thiên, vừa vô cùng tò mò, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì.
“Tam Thiên, nếu không chạy sẽ không kịp nửa.” Bên này, Mặc Dương đã hoảng sợ đến mức toát cả mồ hôi.,
Với uy lực mạnh mẽ của đại quân như vậy, nếu không chết cũng | thương tích đầy mình, nhưng Hàn Tam Thiên lại bỏ qua cơ hội chạy | trốn cuối cùng.
| Đạo Thập Nhị di chuyển, dùng thân | che chở sau lưng Hàn Tam Thiên nói: “Lão Mặc, người mang Hàn
Tam Thiên chạy trốn, ta sẽ cản bọn | họ lại, Mặc dù ta không thể đánh lại chúng, nhưng đây là cách duy nhất trong lúc này.”
Lúc này, Hàn Tam Thiên mới quét mắt nhìn về đoàn quân phía sau, rồi đưa mắt nhìn xuống mặt đất: “Thời gian xập xỉ nhau, mười, chín...ba, hai, một.”