Tất cả đều ở đây à!
“Bốp bốp bốp!”
Hàn Tam Thiên không khỏi vỗ tay.
“Cố tiểu thư, ngươi đã rất hạ mình đó, người biết ta khá rõ, toàn bộ cũng tính toán rất rõ ràng, chỉ có điều người đã bỏ qua một điểm.” Hàn Tam Thiên nói giễu cợt.
Cố Du cười một tiếng: “Cố Du không rõ ý của Hàn công tử.”
Hàn Tam Thiên khinh thường, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Vậy để ta nói cho người vậy, ta là người khá không thích việc bị người ta uy hiếp và lợi dụng!” Lúc nói xong lời này, ánh mắt Hàn Tam Thiên như đuốc nhìn chằm chằm Cố Du.
Nhất thời trong lòng Cố Du cảm thấy kinh ngạc, mặc dù nàng đã rất hạ thấp mình, nhưng hiển nhiên cũng có chút mùi vị mềm mại uy hiếp và lợi dụng.
“Người đưa ra điều kiện khiến người ta khó mà cự tuyệt, Diệp Cô Thành là kẻ thù của ta không sai, hơn nữa còn là thâm cừu đại hận, Hàn Tam Thiên ta cũng đã nói thì ắt sẽ tự tay lấy đầu của hắn, sau đó tế hồn thiêng bằng hữu của ta.”
Lời này vừa nói ra, vô số người hít một hơi khí lạnh, quả nhiên không thể trêu chọc người này, trêu chọc tới hắn thì giống như là mất mạng vậy.
Người của hải vực Vĩnh Sinh và Dược Thần các âm thầm mừng rỡ, rốt cuộc thì tổn thất một Diệp Cô Thành, lại nghênh đón một Hàn Tam Thiên, thể nào cũng đều là một cuộc mua bán có lời.
Nhưng ngay khi bọ họ đang vui mừng, thì vào lúc này đột nhiên Hàn Tam Thiên cười một tiếng dữ tợn, khinh thường, một giây tiếp theo, lạnh giọng mà nói: “Nhưng mà, hắn là cái thá gì?”
Hắn là cái thá gì?
Giọng điệu ngạo mạn lại khinh bỉ không gì sánh được, chỉ vừa nói đã tràn đầy sự khinh thường.
Có lẽ, lời này nói ra từ trong miệng người khác thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ, dù sao Diệp Cô Thành thân cũng là cao quản của Dược Thần các, nghĩa tử của hải vực Vĩnh Sinh. Nhưng trong miệng Hàn Tam Thiên nói ra, ngoại trừ thể hiện sự ngang ngược khiến người ta sợ hãi, thì không còn gì khác.
Diệp Cô Thành mãnh liệt giương mắt lên, sự tức giận trong mắt như hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn Tam Thiên.
“Một con kiến, thứ rác rưởi, ta mà muốn giết hắn thì có khó khăn gì?” Hàn Tam Thiên khinh thường cười một tiếng: “Còn cần Cố Du người uổng công vô ích sao?”
Nghe được lời nói của Hàn Tam Thiên, nhất thời sắc mặt Cố Du lạnh như băng, nàng ta tự nhận kế này là hoàn mỹ, nhưng chưa từng nghĩ tới Hàn Tam Thiên sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
“Phụt!” Lúc này Lục Nhã Hiên nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, đồng thời còn mặt đầy vô tội nhìn Cố Du, nói xin lỗi: “Rất xin lỗi, hạ hạ ha ha, ta thường không hay cười, trừ phi quả thật là không nhịn được.”
Lục Vĩnh Sinh tự biết ý của chủ tử, không nhịn được giễu cợt nói: “Có người bản thân xấu xa mà không biết tự nhục, lại còn đi dính lấy người khác, kết quả người khác cũng không thèm quan tâm tới, ha ha ha ha."
Nhất thời các đệ tử của đỉnh Lam Sơn vô cùng hợp tác mà cười phá lên.
Mặt Cố Du cũng đỏ lên vì tức, cho dù có điềm tĩnh hơn nữa cũng không chịu nổi bị làm nhục như vậy.
Nói trắng ra là, chuyện này không trách mưu kế của nàng ta không đủ tốt, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cô Thành không đủ phân lượng.
Cái loại phế vật chết tiệt, muốn trở thành kẻ thù của người khác, mà lại tùy ý để cho kẻ thù nắn bóp, chẳng có chút ý tử nào cả.
Nếu như... Nếu như Diệp Cô Thành bản lĩnh một chút, kế hoạch như vậy, Hàn Tam Thiên nhất định không thể không nhảy vào trong.
Nghĩ tới đây, Cố Du nhất thời tức giận lĩa nhanh mắt về phía Diệp Cô Thành ở xa xã.
“Hàn Tam Thiên!” Ngao Thế nhất thời lạnh giọng quát một tiếng: “Ngươi thật là không để ai vào trong mắt, hải vực Vĩnh Sinh ta có lòng tốt sắp xếp cộng sự cho ngươi, nhưng ngươi không phân biệt tốt xấu, quả không biết điều.”
“Cộng sự? Ta cần không?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói.
“Nếu không cần, ngươi và Lục Nhã Tâm ở đó hỏi không ngừng để làm gì?"
“Ta cần khai báo với người sao? Người coi người là cái chó má gì?” Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, búa trong tay lập tức bổ tới.
Uỳnh!
Ngao Thế vừa tránh đi, nhất thời một búa liền nổ vang ngay trước chân.
“Ngu ngốc!” Hàn Tam Thiên khinh thường nhìn lướt qua chửi Ngao Thế.
Ngao Thế nghe được tiếng chửi này, cả người tức giận đến phùng mang trợn mắt, sống đến từng tuổi này rồi, có khi nào lại bị người khác mắng chửi như vậy?
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc vô cùng, dù sao Hàn Tam Thiên cũng không phải vui đùa, lại vừa chửi vừa đánh Chân Thần.
Lục Vô Thần nhịn không được trộm cười, Ngao Thế này tự mình bố trí một màn này, kết quả là lại ăn cả.
“Hai cái thứ người các ngươi, mẹ nó đừng ở đây lãng phí thời gian của ta, Lục Nhã Tâm, sự kiên nhẫn của ta có hạn, đây là lần cuối cùng!” Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn chòng chọc Lục Nhã Tâm, lạnh giọng nói.
“Tâm nhi, cuối cùng là hắn đang nói cái gì vậy?” Lúc này Lục Vô Thần hơi quay đầu lại hỏi.
| “Gia gia, ta cầm vật rất quan trọng
của hắn, cái này mà nói rất quan trọng với Lục gia chúng ta, người có | thể bảo vệ ta hay không?”
Bất luận là người cầm cầm cái gì của hắn, lúc nào thì con cháu Lục
gia lại đến phiên người khác giẫm | dưới chân?” Lục Vô Thần lạnh | giọng nói.
Mặc dù vừa mới chịu thiệt, nhưng không có nghĩa là Lục Vô Thần sợ, | bản lĩnh và uy nghiêm của Chân Thần cũng không cho phép hắn sợ.
Lục Nhã Tâm gật đầu một cái, bóng dáng dần lùi về phía sau, mà con cháu Lục gia cũng cùng lúc tiến lên trước một bước, uy vũ phi phàm.
“Được!” Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nếu không chịu giao người vậy thì giết tới khi người bằng lòng thì thôi.
| Bóng người lóe lên, Hàn Tam Thiên
giống như mãnh hô sống chuông, | trực tiếp đánh về phía Lục Vô Thần người đứng đầu đỉnh Lam Sơn.
Lục Vô Thần né người tránh thoát, vạn người sau lưng trực tiếp nổ tung, Hàn Tam Thiên như hóa thành một con rồng lửa, đi qua nơi nào thì không một người nào may mắn | sống sót, chỉ để lại một mảnh đất khô cằn.
| Cặp mắt Hàn Tam Thiên đã hóa | thành màu đỏ tươi, toàn bộ trong mắt đều tràn đầy ham muốn giết chóc.
- -----------------