Đột nhiên hơi thở của Phù Mị trở nên gấp gáp, lập tức phun ra ngụm máu tươi
Những giọt nước mắt tủi thân thi nhau rơi xuống.
Hoàn cảnh éo le như vậy lại xảy ra trên chính bản thân cô. Lúc này, trên bầu trời, Áo Thế tức giận đến đỏ bừng tai, bị Hàn Tam Thiên dày vò đến vậy khiến hắn vô cùng bề mặt.
Nhưng không phải hắn chưa từng nghĩ đến việc chống cự, phản khán lại, hắn đã cố gắng dùng toàn bộ sức lực để đứng dậy, ổn định lại tư thế, nhưng mỗi khi vừa ổn định lại tư thế thì lập tức bị Hàn Tam Thiên lôi đi.
Tên tiểu tử này mạnh mẽ như một con trâu, đến hắn cũng nghi ngờ liệu rằng Hàn Tam Thiên có phải là con người hay không.
Hắn sống đã hơn nửa đời người, đây lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là bất lực, bị đẩy tới đẩy lui, bị đẩy tới mức đầu óc choáng váng, nội tạng như bị đảo lộn hết lên, nhưng tuyệt nhiên hắn không có cách nào chống cự lại được. “Lúc này có lẽ trong đầu Áo Thế toàn những nghi vấn. Ông lão quét rác nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác mĩm cười thốt lên. “Hắn cho rằng Hàn Tam Thiên không mạnh bằng hắn, cho rằng bản thân có cơ thể của chân thần nên là người có thể lực mạnh nhất, bất luận ở phương diện nào cũng vượt trội so với Hàn Tam Thiên, nhưng không ngờ rằng, niềm tin mãnh liệt kia của hắn lại dẫn đến kết quả như hiện tại, cảm thấy kì lạ và tức giận là chuyện hiển nhiên.” Bát Hoang Thiên Thư vừa cười vừa nói. “Vì vậy, đồ đệ của lão ta nói rất đúng, có thể qua mắt được những người bình thường, nhưng mắt thần liền có thể nhìn rỏ được bản chất của sự việc.”
Nói về sức mạnh, Hàn Tam Thiên có trái tim rồng làm chủ đạo, mà nguồn gốc sức mạnh đó xuất phát từ ngươi, riêng về nguồn sức mạnh dự trữ, trên thiên hạ này đừng nói đến Áo Thế ngày cả một lão già sống được không biết bao nhiêu lâu như ta, cũng không dám so sánh.” Ông lão quét rác miễn cưỡng nở một nụ cười. “Nói về độ thuần túy của sức mạnh, Áo Thế mặc dù đã có khả năng tu luyện thành chân thần, vô cùng mạnh mẽ, nhưng Hàn Tam Thiên thì yếu ớt sao? Tên tiểu tử này có kim thần tịnh hóa, còn có huyết thần của cha hắn truyền lại, kết hợp với huyết long, ba cái kết hợp lại thành một, Hàn Tam Thiên mặc dù không thể tu luyện đến cảnh giới chân thần, nhưng...” “Nhưng cũng ngang ngửa với sức mạnh chân thần.” Bát Hoang Thiên Thư thản nhiên tiếp lời, sau đó từ từ nhấm nháp một ngụm trà, liền nói tiếp: “Về thể lực của tên tiểu tử này thì không cần nói nhiều, hắn có kim thân, cộng thêm tán tiên chi thể được người tạo ra từ sấm sét, có thể nói là độc nhất vô nhị. Có lẽ đối với người khác mà nói, khả năng lớn nhất là cơ thể bị tiêu tán nhưng nguyên thần vẫn còn nguyên, nhưng đối với tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này mà nói, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Cả đời này của hắn có lẽ nguyên thần bị tiêu tán nhưng cơ thể vẫn còn nguyên.” “Ha ha ha ha.” Ông lão quét rác bật cười, đặt quân cờ xuống bàn: “Đúng vậy, nếu cơ thể của hắn không biến đổi, thì làm sao giữ được đến lúc Hàn Tam Thiên kế thừa chứ?”
Bát Hoang Thiên Thư gật gù nói: “ Quan trọng nhất chính là, Hàn Tam Thiên hiện tại không chỉ có kim thân, đặc biệt là có được tán tiên chi thể của riêng hắn, hai cái kết hợp với nhau, mạnh hơn rất nhiều so với thực tế, hiện tại, tên tiểu tử này đã khống chế được ý thức, được gọi là đồng cừu địch hất, bát đạo chân thân, bất kì vết thương chỉ mạng nào trong chớp mắt đều hóa thành tám rồi phân chia trên tám chân thân. Một đòn chí mạng sao? E rằng không tồn tại." “Hiện tại, dùng một từ để hình dung Hàn Tam Thiên, nhìn cơ thể thì như người thường nhưng vô cùng vạm vỡ, vững chắc. Cho dù hai chúng ta muốn đánh hắn e rằng tổn không ít sức lực.”
Ông lão quét rác cười: “Trên lí thuyết chính xác là như vậy, nhưng có thể đạt được đến trình độ như vậy hay không, thì phải xem tạo hóa của tên tiểu tử này như thế nào. Thật sự, ta muốn giết Tô Nghênh Hạ."
Nghe thấy những lời nói này, Bát Hoang Thiên Thư đột nhiên khựng lại.
Ông lão quét rác nhẹ nhàng giải thích: “Hàn Tam Thiên có thể kiên trì đến bây giờ, nếu như giống với những điều chúng ta nói lúc này, thì Tô Nghênh Hạ chính là điều quan trọng nhất, tình cảm của tên tiểu tử này đối với Tô Nghênh Hạ vô cùng sâu nặng, vì vậy cho dù đứng bên bờ vực của cái chết, hắn luôn dựa vào điều này làm chỗ bám để kiên trì sống sót. Ở góc độ nào đó thì đây là chuyện tốt, nhưng cũng là trở ngại vô cùng lớn cho hắn luyện lên cấp bậc cao hơn."
Muốn một bước lên trời, thì trong đầu không nên có quả nhiều tạp niệm, nó có thể là động lực khiến người kiên trì, nhưng cũng có thể là hòn đá cản trở bước chân của ngươi, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó.
Bát Hoang Thiên Thư chau mày lại: “Cái ngươi nói không phải ta không hiểu, nhưng nếu giết chết Tô Nghênh Hạ, thì Hàn Tam Thiên sẽ phản ứng như thế nào, người nghĩ đến điều này chưa?”
Nói đến đây, ông lão quét rác thở dài ra một hơi: “Điều này vẫn luôn là nguyên nhân khiến ta do dự, tên tiểu tử này có thể nghe theo thị, cũng có thể nghe theo phi, cũng có thể chịu đựng được mọi thứ, nhưng duy nhất một điều Tô Nghênh Hạ thì...” “Một khi ta giết được Tô Nghênh Hạ, ta tin chắc rằng, cho dù chúng ta có lấy cả thiên hạ này ra trao đổi với hắn, hắn cũng không bao giờ đồng ý. Hai lần hắn đến gặp ta, luôn mang theo hai cô gái xinh đẹp, ta đây sống đã lâu như vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy qua người đẹp như vậy...đáng tiếc.” Nghĩ đến Tần Sương và Lục Nhược Tâm, ông lão quét rác lại thở dài một hơi.
Hai gái đó, cho dù là già đi cũng còn là cực phẩm. Nhưng đáng tiếc, Hàn Tam Thiên chưa từng động tình với bất kì ai. “Trong tim hắn chỉ có Tô Nghênh Hạ. Ngươi thật sự muốn giết Tô Nghênh Hạ sao?” Bát Hoang Thiên Thư chau mày, có chút lo lắng đợi chờ câu trả lời.
- -----------------