Áo Thế đã mở miệng, Lục Vô Thần không thể không ra tay, một phần là vì thể diện, một phần là vì bảo vệ danh dự chân thần của bọn họ.
Lục gia và Áo gia, ở một khía cạnh nào đó sẽ là đối thủ, nhưng ở một khía cạnh khác lại là hỗ trợ giúp đỡ nhau đôi bên cùng có lợi.
Nếu như danh dự chân thần của Áo gia bị tổn hại, vậy uy quyền chân thần của Lục gia sẽ ra sao? Những điều này không cần nghĩ nhiều cũng có thể biết được kết quả.
Đều là chân thần, trên danh dự của chân thần, hai người có thể được gọi là quan hệ mật thiết, môi hở răng lạnh.
Áo Thế lúc đầu không còn cách nào khác nên đã cứu Lục Vô Thần, Lục Vô Thần cũng phải giúp đỡ Áo Thế, đạo lí này là điều hiển nhiên.
Cho dù hai bên đều âm thầm có những hành động bí mật gì, nhưng cần phải duy trì lợi ích chung.
Cùng với sự hỗ trở của Lục Vô Thần,ưu thế tấn công vừa nảy của Hàn Tam Thiên đột nhiên giảm đi rõ rêt.
Nhân cơ hội này, Áo Thế lấy lại hơi thở bình thường, mười lăm phút sau, liền lấy lại tinh thần, giương tay nắm kích thủy thần, xông về phía Hàn Tam Thiên.
Lại một lần nữa hai chân thần kết hợp chiến đấu với Hàn Tam Thiên.
Không giống với lúc nảy, lần này sự kết hợp của Lục Vô Thần và Áo Thể không hề có tính toán gì, mặc dù cả hai chưa từng kết hợp với nhau, nhưng giữa hai cao thủ không cần có quá nhiều sự trao đổi, trong lòng họ liền đã ngầm hiểu cục diện, VÌ vậy đều sẽ kết hợp vô cùng ăn ý với nhau.
Hàn Tam Thiên đáng thương chỉ vừa mới trút được cơn giận dữ, đồng thời có sự giúp đỡ của trái tim rồng và huyết long, lại đột nhiên bị hai vị chân thần bao vây tấn công.
“Chết tiệt, ngay cả Lục Vô Thần cũng đã ra tay rồi, không cần phải làm quá lên như vậy chứ.”
“Hai vị chân thần đánh một người bình thường, có phải ức hiếp người quá đáng rồi không?”
“Đúng vậy, chẳng khác nào hai người lớn đi đánh một đứa trẻ con.”
“Bất luận thắng hay thua, Hàn Tam Thiên có thể lấy một chọi hai, đối đầu với hai cao thủ mạnh nhất thế giới bát hoang này, điều này đã đủ để hắn hãnh diện mà khoe khoang, khắp thiên hạ này có được bảo nhiều người có được vinh hạnh này, cho dù là tiếp được một chiêu của chân thần thì cả đời này đã không
còn gì nuối tiếc.
“Nói rất đúng, bất luận như thế nào, Hàn Tam Thiên đều là một vị thần vĩnh viễn trong lòng chúng ta, đời đời kiếp kiếp này sẽ lấy Hàn Tam Thiên làm gương, để thoát khỏi thân phận phàm tục này.”
Lục Nhược Tâm bất giác chau mày, nghe thấy những lời bàn tán này, bất giác nhíu mày lại.
Tâm trạng của cô rất phức tạp, không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả, những có một điều chắc chắn chính là lần này Hàn Tam Thiên có thể tạo ra được kì tích nữa hay không?
Mặc dù, câu trả lời này rất mù mịt.
“Kích phá càn khôn.”
“Kiếm khiếu cửu thiên.”
“Ma long gào thét”
Cùng lúc những suy nghĩ của Lục Ngược Tâm lóe lên, thì trên bầu trời hai vị chân thần và Hàn Tam Thiên đã bắt đầu lao vào nhau.
Thần quang bao phủ hai vị chân thần, khí thế hùng hồn, còn Kim quang thì bảo vệ Hàn Tam Thiên, hắc khí bao phủ xung quanh cơ thể, vô cùng mãnh liệt và bá đạo.
Ba bên giao chiến với nhau, những tia điện lóe lên, bầu trời như bị xé toạc thêm lần nữa, không khí cũng bị sức mạnh làm cho méo mó.
“Hãy nhận lấy vài chiêu của rìu Bàn Cổ."
Hàn Tam Thiên vừa lấy hơi thở rồng chống lại đợt tấn công của Lục Vô Thần, vừa nhắc rìu Bàn Cổ hung hãn tấn công về phía Áo Thế. Mặc dù bị tấn công từ hai phía, nhưng cũng có tấn công có phòng thủ được nên vẫn có thể chống đỡ nổi.
“Hừ, tiểu tử thối, xem ngươi chống đỡ được bao lâu?” Áo Thế dùng kích tấn công Hàn Tam Thiên, bất giác lạnh lùng hét lên.
Vừa chỉ đấu được hai mươi hiệp, Hàn Tam Thiên đã bắt đầu thở hổn hỗn, rõ ràng sức mạnh của hai vị chân thần không phải là nói khoác, mạnh mẽ như Hàn Tam Thiên cũng không thể không thừa nhận rằng đối phó với họ vô cùng khó khăn.
Điều kinh khủng hơn nữa đó chính là sức mạnh khủng khiếp kia của trái tim rồng đã biến mất.
Vào thời khắc then chốt nhưng lại gặp phải trường hợp như vậy chẳng khác gì khiến Hàn Tam Thiên rời vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hai vị chân thần hiển nhiên cũng cảm nhận được sức mạnh của Hàn Tam Thiên ngày càng cạn kiệt dần, các đợt tấn công ngày càng thưa thớt, đoán rằng Hàn Tam Thiên đã không còn chống đỡ được nữa, liền nhanh chống tăng cường bao vây và tấn công.
Chỉ vài hiệp đấu, Hàn Tam Thiên đã có biểu hiện ngày càng khó khăn chống đỡ, lực của rìa Bàn Cổ tấn công Áo Thế cũng suy yếu dần, khiển Áo Thế thậm chí có thể lấy công phòng thủ, hơi thở quỹ mặc dù mạnh mẽ miễn cưỡng cũng có thể chống lại đợt tấn công của Áo Thế, nhưng vô cùng khó khăn.
Chỉ là trong phút chốc, hai vị chân thần lập tức phân chia phá vỡ phòng thủ của Hàn Tam Thiền.
Một bên là kích thần đâm tới.
Một bên là lưỡi kiếm chém vào.
Mặc dù có áo giáp thần và sự bảo về của thần thú, có cả kim thân phát ra kim quang, nhưng khi đối diện