Đột nhiên, Chú Ý Du bị từng đợt run rẩy kéo về hiện thực, giương mắt nhìn, trên mặt Diệp Cô Thành đều là tức giận, không cam lòng, lo toan và sợ hãi.
Lại giương mắt nhìn, Hàn Tam Thiên ở giữa không trung đang ngưng thần, mắt sáng như đuốc, uy vũ không tả nổi! Vì sao đều là nam nhân lại khác nhau lớn đến như thế?! “Tên này….
cuối cùng có lại lịch thế nào?”
Lục Vô Thần vừa tiếp tục bày ra tư thế công vừa lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên.
“Kẻ này, tất không thể giữ lại.”
Ngao Thế cắn chặt hàm, không khỏi tức giận nói. Lục Vô Thần cũng gật đầu, Phù gia lui về sau, hai nhà Lục Ngao đối chọi gay gắt, cho dù là ngoài sáng hay là trong tối đều phải phân cao thấp, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không hề nghĩ tới là, nửa đường xông ra một tên Trình Giảo Kim.
Nếu như không giết, với thằng nhóc đáng gờm như là thần tiền nhưng lại hoàn toàn không đoán ra bài lai lịch mà nói, tương lai hẳn sẽ là hoạ lớn của bọn chúng.
“Hắn có lai lịch gì, ta đã nói rất rõ ràng, các người cảm thấy không giữ lại được thì nhanh chóng ra tay đi.”
Ông lão quét rác mỉm cười.
“Đúng vậy, đều được gọi là hai người mạnh nhất trên đời này, ra tay đi chứ còn dài dòng như thế, các người đang sợ chết à?”
Bát Hoang thiên thư cực kỳ trào phúng.
“Làm càn!”
Ngao Thế gầm lên một tiếng, nhìn Lục Vô Thần.
Trong lòng Lục Vô Thần hiện lên một ý nghĩ, không nói nhảm, hợp thể cùng Ngao Thế xông lên.
Nhưng ngay tại thời điểm bốn người lần nữa đánh nhau, bỗng nhiên, núi Khổn Long gầm lên một tiếng nhẹ.
“Lục Như Tâm, đón lấy.”
Ở giữa không trung, sức mạnh của Hàn Tam Thiên trực tiếp đánh vào xiềng xích của Thần, ngay sau đó lao mạnh xuống.
Rầm! Xiềng xích của Thần lập tức bị Hàn Tam Thiên ném đến trước mặt Lục Như Tâm.
Lục Như Tâm khẽ giật mình, không thể tưởng tượng nỗi nhìn qua Hàn Tam Thiên: “Ngươi làm gì thế?”
Cứ cho dù tình thế bắt buộc của nàng với xiềng xích của Thần, nhưng nói cho cùng, thủy chung là ý nghĩ của bản thân.
Sự thực là Hàn Tam Thiên đã dựa vào mình, cho Ma Long một đòn cuối cùng, cũng dựa vào chính mình, cưỡng ép cướp được xiềng xích của Thần.
Mặc dù từ trước đến nay Lục Như Tâm vô cùng cao ngạo, thậm chí có thể nói không coi ai ra gì nhưng nguyên tắc cơ bản lại mạnh hơn bất kỳ kẻ nào.
Đã là do Hàn Tam Thiên lấy được, vậy dĩ nhiên là hắn cướp được.
Cái gọi là được thắng làm vua thua làm giặc chính là như thế.
“Ngươi đã có được, ta không có lời nào để nói, ngươi không cần như thế.”
Lục Như Tâm cau mày nói.
“Cô có nguyên tắc của cô, tôi cũng có ranh giới cuối cùng của tôi.
Tôi đã đồng ý giúp người lấy được xiềng xích của Thần, chỉ cần còn sống, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành lời hứa của mình.”
Hàn Tam Thiên vừa mới nói xong, đột nhiên xông lên trước, Bàn Cổ Phủ trong tay rạch một cái, rầm, đám người nhìn thấy xiềng xích của Thần rơi xuống.
Những kẻ vì tài thậm chí không cần mạng lập tức bị Hàn Tam Thiên dùng cự phù ném bay. Ầm.
Cụ phủ được đặt trên vai, Hàn Tam Thiên đứng giữa không trung, lạnh lùng quát: “Xiềng xích của Thần là vật đã có chủ.
Ai dám bước lên trước một bước, giết không tha!”
Bá khí.
Thậm chí tràn đầy ngang tàng, nhưng kẻ cách Hàn Tam Thiền tương đối gần đều lui ra sau một bước, không có một ai dám đi lên trước dù là một chút, thậm chí có nhiều người cúi thấp đầu, sợ bị Hàn Tam Thiên để mắt tới.
Lục Như Tâm ngơ ngác nhìn sau lưng Hàn Tam Thiên, bỗng nhiên phát hiện bóng dáng của anh vô cùng cao lớn, uy vũ! Trong lòng của nàng ta không khỏi ấm áp, từng tia cảm động cũng xẹt qua.
Đây là lần đầu tiên nàng ta được một nam nhân bảo vệ như thế.
Chỉ là, cái gọi là bảo vệ của Hàn Tam Thiên, với Hàn Tam Thiên mà nói lại chẳng qua là vì lời hứa, vì hoàn thành những việc này mà cứu người.
Cho nên, anh không cho xiềng xích của Thần bị bất kỳ ai khác không phải Lục Như Tâm đoạt được.
“Haizz.”
Lục Như Tâm lại cực kì thông minh, mặc dù cảm động nhưng nàng ta cũng sẽ không bị những việc này làm cho lú lẫn: “Nếu như người đối ta ta như vậy, như vậy người có bao nhiêu người bạn tốt, ta đều muốn bắt hết từng kẻ một lại.”
“Chờ một chút, ông đây không đánh.”
Lúc này, giữa không trung, Lục Vô Thần đặt kim khí Bát môn xuống, trực tiếp lui ra sau đám người, lớn tiếng hồ.
“Lục Vô Thần, ngươi!”
Ngao Thế chán nản.
Cực kỳ hiển nhiên chính là xiềng xích của Thần đột nhiên rơi vào trong tay Lục Như Tâm, mà Lục Như Tâm lại là cháu gái của lão già này, cho nên lão chêt tiết này mới thay đổi chủ M Nhưng không có Lục Vô Thần giúp đỡ, tạm thời không nói Ngao Thế có thể một đánh thắng hai hay không, cho dù đánh được thì thế nào chứ? Để tên rùa chêt tiệt Lục Vô Thân này làm ngư ông đặc lợi sao?! “Lục Vô Thần, cùng loại người như ngươi đều là Chân Thần, là sỉ nhục của Ngao Thế ta!”
Ngao Thế giận dữ, măng một tiếng, không nói nhảm nữa, xoay người, tung người bay đi, biên mật tại chô.
Âm! Cả người Vương Nhậm Chi mềm nhũn.
Ngao Thế rời đi, cả người lão ta hoàn toàn không có tinh thần gì.
Bởi vì với ý nghĩ này, trận tranh đoạt này của Vĩnh Sinh Hải Vực và đỉnh Lam Sơn dường như đã bị loại.
“Hàn Tam Thiên.”
Vương Nhậm Chi cắn răng, nhìn Lục Như Tâm canh giữ ở trước mặt Hàn Tam Thiên, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
“FEút lui!”
Vương Nhậm Chi vung tay lên, dẫn đầu đại quân, lui vê phía Khốn Tiên cốc.
“Vương thúc, phụ thân ta đã lui, làm sao bây giờ.
Hai huynh đệ Ngao Nghĩa cũng rất bất đắc: dĩ, máy bước đã đuôi kịp, cực kỳ không cam lòng nói.
“Làm sao bây giờ?”
Vương, Nhậm Chi đang nóng giận, muôn mắng, lại đột nhiên thây Ngao Nghĩa và Ngao Tiến dừng lại, ngạc nhiên nhìn mình: “Có chuyện gì vậy?”
“Gia gia không đi, ông đang ở trong doanh trại ở Khôn Tiên côc vội vàng gọi chúng ta.”