Ầm!!! Ba luồng sức mạnh va vào nhau tạo thành tiếng nổ dữ dội.
Sóng kích bùng nổ mạnh mẽ khiến tất cả mọi thứ như bị nuốt chửng vào trong nó.
Trên mặt đất, vài mét đất đá bị nổ thành bụi bay mù mịt khắp nơi, bề mặt đất thì nứt nẻ.
Mười mấy vạn quân cách núi Khốn Long gần một ngàn mét, dưới đợt sóng kích mạnh như vậy thì chẳng khác nào các sinh vật nhỏ bé, bị hất tung ra xa cả chục mét, rồi ngã xuống đồng hỗn độn toàn là cát bụi.
“Cẩn thận."
Trên không trung, là cuộc chiến không hồi kết của ông lão quét rác và Lục Vô Thần, lúc này tay hắn đã bắt đầu run rẫy, vội vàng lấy pháp bảo trực tiếp chắn trước mặt mình và Bát Hoang Thiên Thư, mặc dù vậy thì uy lực và tần sóng của vụ nổ vẫn thổi tóc bay loạn xạ. Lục Vô Thần và Áo Thế phản ứng châm hơn một nhịp, cho dù có tám tia kim sắc bảo vệ cũng bị thổi bay ra sau vài mét, hai mắt trừng trừng nhìn về phía núi Khốn Long.
Mà ở phía đằng xa kia là liên quân Phù Diệp, lúc này bộ dạng đều vô cùng nhếch nhác ngã ra đất, giống như người bình thường đột nhiên gặp phải một trận gió giật cấp mười thổi bay, phải mất một lúc lâu mới có thể bò dậy được, ổn định lại cơ thể.
Ầm!!! Tuy nhiên, tần sóng vẫn chưa dừng lại, trực tiếp đánh vào các vùng lân cận của Khốn Tiên cốc cách đỏ rất xạ, tất cả cây cối ở Khốn Tiên Cốc đều rung lên sau đó liền ngả rạp xuống đất, nó không khác gì một làn sóng dập tới dập lui không ngừng.
* Chết tiệt, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Phù Mãng mang theo vài người tiến vào bên trong Khốn Tiên cốc, liền không ngờ rằng, một lực nào nó từ phía sau đánh tới khiến hắn ngã nhào ra đất, ngã như vồ ếch, lúc đưa mắt nhìn lẫn, tần sóng vẫn tiếp tục đập vào.
Phù Mãng đưa tay xoa đầu, đưa mắt nhìn ra xa, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
ở phía xa trên bầu trời đã xuất hiện một sự méo mó, giống như sự đứt gãy của thời gian và không gian, lại giống như trời đất được hóa lại làm một.
“Đó là…”
Phù Mãng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, không ngừng lẩm nhẩm.
Tất cả đều vô cùng kinh ngạc...
Bất luận là liên quân Phù Diệp đằng xạ kia hay là mười mấy vạn đệ tử gần đó, lúc này đều ngã rạp trên đất, run rẩy nhìn cảnh tượng không thể tin nổi trước mắt.
Cho dù là bốn vị cao thủ trên không trung kia, cũng đều trong lúc thập tử nhất sinh mà dùng tay lại, đều hoảng hốt đưa mắt nhìn về phía núi Khốn Long.
Núi Khốn Long mặc dù được bảo về bởi vòng Hồng Quyền, nhưng lúc này khắp nơi đều là vết nứt gãy, cho thấy rằng đã chịu một lực vô cùng lớn từ vụ nổ vừa rồi.
Tuy nhiên ở trong vòng Hồng Quyển là một con Ma Long mắt to bằng sân vận bóng, não thì như dãy núi dài liền nhau, bây giờ lại không nhìn thấy nữa, lúc này chỉ còn lại một con rồng thân người cao hai mét, quỳ một đầu gối trên đất, máu từ miệng từ từ trào ra chảy xuống đất.
Ở phía xa, Lục Nhược Tâm đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, Hiên Viên kiếm cũng mất đi kim quang của nó, nằm bất động ở đó, nhưng sắc mặt của cô lại trở nên trắng bệch, máu tươi không ngừng hộc ra.
Tuy nhiên trước núi Khốn Long lại có một người bình an vộ sự lơ lững trên không trung. Mặc dù kim quang đã biến mất, không còn sáng lấp lánh nữa, mặc dù ngọc thể đều là vết thương chẳn chịt, thậm chí nhìn đến chói mắt nhưng không thể phủ nhận được rằng hắn đang đứng vững ở đó.
Chiếc rìu màu vàng to lớn như vậy đã mất đi sự lộng lẫy, nằm rủ xuống trong tay hắn, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua, tóc bạch kim lập tức tung bay, tràn trề sức mạnh.
Quan trọng nhất chính là, trên cơ thể chằn chịt vết thương của hắn, mơ hồ vẫn còn tia sáng màu trắng lập lòe mà người khác không thể nhìn thấy, mặt dù cách nhau rất dài, thời gian xuất hiện cũng rất ngắn, nhưng xung quanh hắn...
Sau lưng là Huyền Vũ Chấn Địa đang khoan thai đứng dậy, hai cánh tay là hiện thân của Chu Tước Phần Thiên, phía trước là Bạch Hổ gầm hét, rồng cổ giương móng vuốt.
Phù!!! Vương Hoãn Chi giận đến tổn thương lục phủ ngủ tạng, lập tức một ngụm máu tươi phụt ra.
Còn Diệp Cô Thành vốn nghỉ cầm kiểm đứng lên, cuối cùng tay vô lực, thanh kiếm rơi xuống đất.
“Hoàng Long Thái Hư, Huyền Hồ Lôi Đình, Chu Tước Phần Thiên, Huyền Vũ Chấn Địa..
đây là…”
Áo Thiên đã không nói nên lời, bởi vì răng môi lúc này đã run lên bần bật.
“Hàn Hàn Tam Thiên?”
Phù Mỹ trợn tròn hai mắt, mặt dù gió và bụi không ngừng bay khắp nơi nhưng dường như cô chưa từng chớp mắt dù chỉ một giây.
“Đây là...”
Lục Vô Thần bất giác bước về phía trước một bước, đôi mắt điềm tỉnh lúc này đã hiện lên tia kinh hãi.
“Không thể nào.”
Áo Thế lạnh lùng hét lên, trong lòng khó chấp nhận nổi kết quả này.
Im ắng đến tê người.
Chỉ còn gió và cát không ngừng thổi, và những tiếng thở nặng nề, và còn...
Tiếng thở hổn hển của Hàn Tam Thiên.
A!! Đột nhiên Hàn Tam Thiên dang rộng hai tay, hét vang lên.
Trong vòng Hồng Quyển kia, đồng thời truyền đến một âm thanh rên rỉ đau đớn, sau đó một Ma Long đầu rồng thân người đột nhiên xuất hiện những tia sáng màu tím, đỏ và trắng và hóa lại thành một, đồ không ngừng về phía đỉnh vòng Hồng Quyễn kia.
Trên đỉnh Hồng Quyền, ánh sáng dị thường ở trong bóng tôi như mặt trời máu.
“Phì! Sau đó, mặt trời máu chiếu vào Hàn Tam Thiên, vô số tia sáng màu đỏ, màu trăng ở phía xa hung hãn chui vào cái miệng đang mở to của Hàn Tam Thiên.
Ẩm! Ma Long ở trong vòng Hồng Quyền càng ngày càng nhỏ, cơ thể biến thành tia sáng màu tím và đỏ bay về phía mặt trời máu, còn Hàn Tam Thiên ở ngoài vòng Hồng Quyền hút vào càng lúc càng nhiêu...