“Sợ sao?”
Hàn Tam Thiên mím môi cười: “Trong từ điển của Hàn Tam Thiên không có từ sợ.
Huống hồ, vì bạn bè và vợ con của tôi, đừng nói là Ma Long, cho dù là Chân Thần của nhà họ Lục, tôi cũng sẽ kéo ông ta xuống."
Lời nói này của Hàn Tam Thiên khiến Lục Nhã Tâm không khỏi bất ngờ, nhưng nếu người khác nói những điều như thế này trước mặt nàng ta, nàng ta nhất định sẽ tát một cái vào mặt.
Bởi vì rõ ràng, đối phương đang khoác lác.
Nhưng Hàn Tam Thiên thì khác, mặc dù Lục Nhã Tâm không biết anh lấy sức mạnh từ đầu, nhưng không biết tại sao, trong giọng điệu của anh hoàn toàn không có bất kỳ phản bác nào, thậm chí còn khiến cho Lục Nhã Tâm tin rằng anh có thể làm được.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Lục Nhã Tâm lạnh lùng nói.
“Có lẽ là vậy, cũng có lẽ là sự thật thì sao?”
Hàn Tam Thiên hoàn toàn không sợ Lục Nhã Tâm, lãnh đạm nói: “Tuỳ cô muốn hiểu thế nào thì hiểu.”
“Ngươi điên rồi.”
Đôi mắt của Lục Nhã Tâm nheo lại, lạnh lùng ác độc, nhưng giây tiếp theo, nàng ta cười nhẹ một tiếng: “Tuy nhiên, người không điên không phải nam nhi, Hàn Tam Thiên, ta chính là thích người như vậy.
Giúp ta trị thương đi, lần cuối cùng, sau đó chúng ta nên đi gặp con Ma Long này rồi."
"Được!" "Ngươi còn kiên trì được nữa không? Trị thương cho ta hai lần rồi, hôm qua người còn đấu võ với ta!" Hàn Tam Thiên đột nhiên nở nụ cười: "Lo cho bản thân mình đi."
Ngay sau khi lời nói đó rơi xuống, Hàn Tam Thiên trực tiếp nắm lấy cánh tay của Lục Nhã Tâm trong không khí, một nguồn năng lượng mạnh mẽ thuận theo cánh tay truyền vào người Lục Nhã Tâm.
"Giết!" Bùm!! Bùm!! Lúc này, cuộc chiến tranh ở núi Khốn Long đã trở nên ác liệt.
Mười mấy vạn người đứng phân tán, vừa né tránh, vừa không ngừng phát động các cuộc tiến công đối với Ma Long.
Ma Long bị người đánh lén từ bốn phương tám hướng, nhìn xung quanh đều là người dày đặc, giống như giẫm vào tổ kiến.
Thật không may, đám kiến này có thể cắn người.
Điều này khiến Ma Long vô cùng tức giận.
Kiến cắn người không đau lắm, nhưng nếu cắn nhiều cũng sẽ đau.
Ma Long giận dữ gầm rú, hồng quang trên người lần lượt tản ra, nhất thời lại gào thét tức giận, long khí phun ra, giết chết đám người bên ngoài người ngã ngựa đồ.
Đôi bên người đến ta đi, giết đến trời che đất chở, nhật nguyệt không sáng.
Từ bình minh, đến tận chiều tối.
Từ chiều tối lại đến đêm khuya.
Mãi đến khi mười mấy vạn người mệt nhoài, Ma Long cũng bị chặt hạ rồi, bình minh mới có thể bao trùm đám người ngồi nghỉ ngơi.
Luân phiên trên đỉnh.
Trong phe cánh những người rời rạc mệt nhử, không ai để ý, không biết từ lúc nào đã có thêm một nam một nữ.
Mặc dù Ma Long vẫn đang bị tấn công, nhưng các cuộc tấn công luận phiên lại khiến nó dễ chịu hơn rất nhiều.
Ngay sau bình minh ngày hôm sau, mười mấy vạn người lại liên hợp phát động tiến công, và một lần nữa, trời lại tối.
“Ma Long đã mệt nhử rồi, mọi người cố gắng thêm, đêm nay, chúng ta phải khiến cho Ma Long này biến mất, trừ một tai hoạ cho thế gian!”
Lục Nhã Hiền hét lớn.
Mọi người đều giơ tay và hét lớn lên! "Ra lệnh xuống, bảo người của chúng ta giữ chút sức lực, chờ đến khi Ma Long kiệt sức thì chúng ta liền hợp lực tiến vào trong vòng đỏ giành lấy xiềng xích của thần.
Nhớ kỹ, phải tiến hành nhanh chóng, tránh đêm dài lắm mộng."
Lục Nhã Hiên thấp giọng ra lệnh cho hạ nhân.
"Vâng."
"Còn nữa, tìm một số đội dám chết tới lúc đó đứng chặn trước mặt chúng ta.
Xiềng xích của Thần và Ma Long sớm đã là một thể, áp chế lẫn nhau, lấy đi xiềng xích của thần, Ma Long cũng sẽ chết.
Vì vậy, cho dù Ma Long đã mệt mỏi vô lực, một khi chúng ta tiến vào muốn mạng của hắn, hắn tuyệt đối sẽ kháng cự, cho nên..."
"Gia chủ sớm đã có sắp xếp, đặc biệt phải đến một trăm lẻ tám tử sĩ của nhà họ Lục" “Như vậy thì tốt!”
Lục Nhã Hiên gật đầu hài lòng. “Quỷ Long đã rất yếu rồi, tất cả mọi người gia tăng sức mạnh, tung ra đòn mạnh nhất của các ngươi.”
Ở đằng xa, Vương Hoãn Chỉ hét lớn một tiếng.
"Giết!" "Giết chết Ma Long, thay trời hành dao!" Tất cả mọi người đều đáp lại, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng ai nấy cũng ngầm hiểu rằng, ai quan tâm có giết được Ma Long hay không, cái mà bọn họ quan tâm chính là xiềng xích của thần trói trên người Ma Long.
Còn về việc giết chết Ma Long thì để lại cho người khác làm đi, bản thân phải giữ lại chút sức lực để giành lấy xiềng xích của thần, chẳng phải càng tốt hơn sao?! Trong trạng thái tâm lý này, lại một làn sóng tấn công khác đánh về phía Ma Long.
Chỉ là đằng sau vẻ mạnh mẽ kia, trên thực tế trong lòng mỗi người đều có một bóng ma! Đi trừ ma mơ đi, tất cả những gì mà chúng ta quan tâm là bảo bối.
Bùm! Nhưng con kiến cũng là thịt, mười mấy đòn tấn công đổi mới Ma Long toàn thân đầy vết thương mà nói, giống như là ngọn cỏ cuối cùng áp chế nó, cùng với sự bùng nổ của vạn phương pháp này, sự kiêu ngạo và độc đoán của Ma Long đã biến mất hoàn toàn, ầm vang một tiếng! Tât cả mọi thứ đêu bình yên trở lại.
Mắt rồng to bằng sân bóng kia cũng hơi khép lại.
Mọi người thấy vậy, trong lòng ai nây đều hân hoan đến điên cuông, lần lượt đều không quan tâm đến ba bảy hai mốt, trực tiếp vận khí lao thẳng về phía Ma Long.
Vào lúc này, quan tâm cái gì mà lễ tiết lớn nhỏ, quan: tâm cái gì mà nhân nghĩa đạo: đức, tất cả mọi người chỉ có một ý nghĩ, đó là lao đên Ma Long càng nhanh càng tốt đề giành lấy xiềng xích của thần.
Nhưng -chính vào lúc này, mặt đất đột nhiên run rây kịch liệt, bâu trời cũng hoàn toàn bị mây đen bao phủ, một loại màu đen không thê nhìn thây ngón tay của mình trong tích tắc bao trùm cả thế giới.
“Có sưng gì vậy?”
Có người kỳ quái hỏi.
"Gàm!!" Đột nhiên, trong bóng tối, một đôi mắt đỏ như máu sáng lên!