*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Soạt soạt soạt! Bùm bùm bùm bùm! Mưa gươm và mựa búa ngay tức khắc giao nhau, giống như mưa sao băng, đan xen vào nhau, hoặc là nổ tung trên không, hoặc là chôn vùi lẫn nhau, hoặc là triệt tiêu lẫn nhau.
Trong một khoảng thời gian, một nửa trời đất đều bị là khuếch đại bởi ánh sáng tím và các vụ nổ.
Vừa xinh đẹp vừa thơ mộng.
“Người đến cả Thái Hư Thần Bộ cũng dạy cho Lục tiểu thư, thực sự không giữ lại chút gì sao?”
Bát Hoang Thiên Thư cười lớn.
“Không lẽ, ta già như vậy rồi còn có thể đi lừa gạt một tiểu nha đầu sao?”
Ông cụ Tảo Địa thấp giọng nói.
"Hàn Tam Thiên và Lục Tiểu Thư đều đã được ông chân truyền, còn Lục tiểu thư còn có Bắc Minh Tứ Hồn trận và Hiên Viên kiểm trận dày công tôi luyện, như vậy xem ra, Hàn Tam Thiên đã thua rồi."
"Thua thì sao? Thắng thì sao? Có một số thứ chưa chắc thắng mới là tốt nhất.
Ta càng muốn hắn thua."
Ông cụ Tảo Địa cười nhẹ một tiếng.
Trên sân, Vạn Nghiên đối mặt với Vạn búa, còn Lục Nhã Tâm cũng vào lúc này, thân hoá bốn người, trực tiếp đối mặt với bốn bóng người của Hàn Tam Thiên.
Hiên Viên đấu với Bàn Cổ! Thiên băng đấu với địa liệt! Đôi bên người đến ta đi, nhất thời có những vụ nổ bùng phát xung quanh, gió mây biến sắc, cả thế giới đều thay đổi.
“Ta có ý kiến, ở đây gọi nó là Khốn Tiên Cốc thì thế nào?”
Ông cụ Tảo Địa cười nhẹ, đứng dậy, nhìn hai người ở giữa không trung.
Thắng bại đã rõ! Bốn hình bóng của Hàn Tam Thiên vẫn còn đó, nhưng bốn hình bóng của Lục Nhã Tâm đã bị mờ đi.
"Tên tiểu tử này..."
Bát Hoa Thiên Thư hơi sửng sốt một chút, đứng lên, bất ngờ nhìn lại trận chiến trên không, đây không giống như trong dự đoán lắm.
Ông cụ Tảo Địa cười khổ một tiếng: "Tới lúc này rồi, nha đầu này vẫn không muốn dùng thủ đoạn thấp hèn để phá vỡ Bắc Minh Tứ Hồn Trận của Hàn Tam Thiên.
Mặc dù Hàn Tam Thiên tài nghệ không đủ giỏi, nhưng mà năng lượng to lớn của tên tiểu tử này, thân thể dị thường, ba cái bóng hoá ra kia đương nhiên cũng không yếu, Lục Nhã Tâm muốn giành được thắng lợi, bắt buộc phải dùng sát chiêu mới được."
"Nàng ta hiểu quá rõ về Bắc Minh Tử Hồn Trận.
Đương nhiên biết kẽ hở,nhưng lại không dùng.
Tiểu nha đầu này có phải là quá tự tin rồi không?" Bát Hoang Thiên Thư cười khổ nói.
"Nàng ta không phải là tự tin, mà là tâm cơ và bụng dạ quá sâu.
Nàng ta sợ bị Hàn Tam Thiên nắm ngược lại, sau này phá vỡ Bắc Minh Tứ Hồn trận của nàng ta, cho nên tới bây giờ cũng không chịu dùng tới."
ông cụ Tảo Địa cười khổ nói.
“Ta phải giúp nàng ta thôi.”
Bát Hoang Thiên Thư nói xong, trong tay khẽ nhúc nhích, một cỗ năng lượng trong suốt hoàn toàn không nhìn thấy đánh thẳng vào người Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên ở đằng kia đang tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào Lục Nhã Tâm ở phía đối diện, hoàn toàn không để ý đến đòn đánh lén của người khác.
Năng lượng trong suốt lập tức đánh vào cơ thể Hàn Tam Thiên, ba bóng người cũng đồng thời hư không.
“Ta thắng chắc rồi!”
Lục Nhã Tâm thấp giọng nói, nàng sao có thể bỏ qua một cơ hội tuyệt vời như vậy? Hiên Viên Kiếm trong tay liền chuyển động, tay còn lại trực tiếp cắn ngón giữa của mình lau trên Hiên Viên Kiếm: "Lấy máu của ta, phá vỡ đường kia, mở!" Ánh sáng màu vàng của Hiên Viên Kiếm đột nhiên đại thịnh, còn Lục Nhã Tâm cũng đồng thời cầm lấy Hiện Viên Kiếm, đột nhiên tấn công vào bản thân.
Hàn Tam Thiên đột nhiên nhíu mày, bởi vì nơi mà Lục Nhã Tâm tấn công không phải nơi nào khác, mà chính là bản thân mình! Không cần nghĩ nhiều, bốn bóng người của Hàn Tam Thiên lập tức chuyển hoá lẫn nhau, nhưng vừa mới đổi vị trí, Lục Nhã Tâm đột nhiên quay đầu kiếm, lại tấn công trực diện.
Hàn Tam Thiên lại thay đổi, Lục Nhược Tuyên lại đuổi theo! “Bà tám này...
làm sao lần nào cũng biết được chân thân của tôi đang ở đâu?”
Hàn Tam Thiên trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lại như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào Lục Nhã Tâm.
Thứ này là cô ta dạy mình, cô ta nhất định phải có cách gì đó để phá giải, chỉ cần mình học được, lần sau cô ta sử dụng, mình cũng có thể đối phó với cô ta như thế này! Hàn Tạm Thiên đột nhiên có chút hiểu ra ý đồ của ông cụ Tảo Địa...
“Tôi hiểu rồi!”
Hàn Tam Thiên kinh ngạc phát hiện ra Hiên Viên Kiếm đã bị máu tươi khai sáng, Lục Nhã Tâm mỗi lần khi mình thay đổi vị trí, đều không phải nhìn mình, mà là xuyên qua hình ảnh phản chiếu trên thân kiếm mà nhìn thấy mình.